Một phen điều động rầm rộ của Thang Võ nhìn như khiến người nghĩ không thông, nhưng trên thực tế lại đang đặt ra hai lựa chọn trước mặt Hàn Già Nguyệt.
Lựa chọn thứ nhất là Thanh Vũ Sơn tặng cho Thái La Tông một ngọn núi, Long Tuyền Hội cứ vậy kết thúc!
Nếu Hàn Già Nguyệt chọn điều này, như vậy tự nhiên sẽ là ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt, nhưng nếu Hàn Già Nguyệt không lĩnh tình, vậy thì lựa chọn thứ hai liền tới.
Đệ tử Thanh Vũ Sơn tập kết trước đó sẽ ngay lập tức phát động tấn công đối với ngọn núi Thái La Tông đang chiếm giữ, có chi đội đi săn kia ở đó, dù không công hạ được ngọn núi này, tất cũng khiến Thái La Tông có điều tổn thất.
Cách thời điểm Long Tuyền Hội kết thúc còn có hơn mười ngày, chỉ cần nắm trong tay đội đi săn đánh đâu thắng đó kia, Thanh Vũ Sơn sẽ một mực chiếm giữ thế chủ động.
Hai lựa chọn đặt ở trước mặt, chỉ cần Hàn Già Nguyệt còn có chút lý trí, liền biết nên chọn cái nào.
Sau cùng Hàn Già Nguyệt gượng chống hết nổi, phái ra mấy tên tu sĩ đi chiếm giữ ngọn núi vô chủ kia.
Đừng nên xem thường ngọn núi khơi khơi kia, nhiều thêm một ngọn núi với ít đi một ngọn núi, kết quả liền sẽ bất đồng.
Thanh Vũ Sơn nhiều thêm ngọn núi này, bằng với sẽ độc chiếm năm thành, thiếu đi ngọn núi này, vậy liền chỉ còn chiếm hơn bốn thành một chút!
Kết quả như thế truyền ra, mặt mũi Thái La Tông cũng có thể dễ nhìn chút.
Thẳng đến lúc này Tần Vạn Lý mới tính là hiểu rõ cong cong nhiễu nhiễu trong đó, lập tức không khỏi có chút run rẩy, hai đứa âm mưu gia đấu trí đấu dũng ở chỗ này, quả nhiên so ra thì mình vẫn quá mức ngây thơ!
Đã đạt thành nhận thức chung, tự nhiên không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa, rất nhanh, ba người liền tuyên bố Long Tuyền Hội lần này đến đây là kết thúc.
Tin tức truyền ra, đệ tử ba nhà có người vui có người buồn, đối với Thanh Vũ Sơn mà nói, lần trải nghiệm Long Tuyền Hội này có thể nói là điệt đãng phập phồng, vốn Thanh Vũ Sơn đã thất thế, bốn mươi ngọn núi lúc đầu liên tiếp mất đi, nhưng sau cùng dưới đủ loại điều động an bài của Thang Võ sư huynh, Thanh Vũ Sơn đã khởi tử hồi sinh, chẳng những đè lên Thái La Tông và Tần thị đánh, chiến quả giành được sau cùng càng là vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.
Có phần công tích này nơi tay, ngày sau địa vị Thang Võ ở Thanh Vũ Sơn tất thăng lên thẳng tắp, chỉ cần không phạm phải sai lầm quá lớn, được cao tầng trọng dụng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Lục Diệp đang ngồi tu hành trong trướng bống cũng được đến tin tức từ chỗ Tạ Kim, thầm khen Thanh Vũ Sơn đúng là hiệu suất cao, buổi sáng Tạ Kim mới nói với hắn Long Tuyền Hội hẳn sẽ kết thúc nhanh thôi, đến buổi chiều tin tức này liền được xác nhận.
Mặc dù Long Tuyền Hội kết thúc, nhưng muốn tiến vào trong Long Tuyền rèn luyện thể phách thì vẫn phải chờ thêm một ngày, bởi vì phía Thanh Vũ Sơn còn cần lên danh sách, ngoài ra, những đệ tử môn phái khác tới chờ đợi trong trụ sở Thanh Vũ Sơn cũng cần chạy tới, trên đường hẳn sẽ tiêu tốn thêm chút thời gian.
Lục Diệp không để ý đến náo nhiệt bên ngoài, một lòng tập trung đả tọa tu hành trong trướng bồng.
Người khác náo nhiệt rốt cuộc chỉ là người khác, chỉ có tu vi mới là của chính mình.
Rạng sáng hôm sau, Tạ Kim tới tìm Lục Diệp, thông báo cho hắn biết danh sách tiến vào Long Tuyền đã xác định xong, toàn bộ tiểu đội bọn hắn đều nằm trong danh sách, lập tức phải chạy tới ngọn núi trung tâm tập hợp, chờ đợi tiến vào Long Tuyền.
Lát sau, năm người năm tọa kỵ dưới sự suất lĩnh của Tạ Kim đi thẳng đến vị trí ngọn núi trung tâm, một đường trèo đèo lội suối.
Khác với trạng thái lúc làm nhiệm vụ khi trước, lúc này trong đội ngũ rộ lên tiếng nói nói cười cười, Đào Thiên Cương trọng thương chưa lành, bởi vì cười quá lớn tiếng, kết quả khiên động vết thương, nhe răng trợn mắt hồi lâu!
Có tọa kỵ tốc độ đi đường rất nhanh, chỉ hơn nửa ngày, năm người đã chạy tới vị trí ngọn núi trung tâm, trèo lên đỉnh núi, một tòa đại điện phong cách cổ xưa lập tức hiện ra trong tầm mắt.
Đại điện này hẳn đã tồn tại rất lâu đời, rốt cuộc Long Tuyền Hội sớm có hơn tận một trăm năm trước.
Bên ngoài đại điện có không ít đệ tử Thanh Vũ Sơn đang chờ đợi, thấy bọn Tạ Kim đi đến, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi, Tạ Kim lần lượt gật đầu đáp lại với từng người.
Đợi đến trước đại điện, năm người xoay lưng hạ xuống tọa kỵ.
Tạ Kim dẫn theo chúng nhân đi đến trước đại điện, ôm quyền sảng giọng nói:
- Sư huynh, người đã dẫn đến.
- Vào đi!
Bên trong truyền ra một tiếng nói hùng hậu.
Tạ Kim lập tức dẫn mấy người Lục Diệp bước vào đại điện.
Tiến vào trong đại điện, Lục Diệp liếc mắt liền thấy được Ảnh Nguyệt Bàn an trí ở trung tâm, chẳng qua không đợi hắn kịp tử tế quan sát liền đã cảm giác được có một đạo ánh mắt lăng lệ nhắm đến mình.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, phía đối diện là đôi tròng mắt nữ tử, nữ tử này trời sinh vũ mị, dù đang đằng đằng sát khí nhìn vào hắn, song vẫn mang đến cho người một loại cảm giác dụ hoặc vô cùng kỳ quái.
Đây hẳn là cửu trọng của Thái La Tông! Trong lòng Lục Diệp thầm nghĩ, lập tức nâng cao giới bị, một thân linh lực âm thầm thôi động.
Tuy biết hắn tuyệt không khả năng là đối thủ của cửu trọng, nhưng nếu đối phương ra tay, hắn sẽ không ngồi im chờ chết.
Thang Võ gọi nhóm người bọn hắn vào chỗ này là có ý gì? Để kéo cừu hận chắc? Lục Diệp nhíu mày, mấy ngày nay số lượng tu sĩ Thái La Tông chết trong tay hắn không ít, trận chiến cuối cùng chi đội đi săn bọn hắn càng là làm hỏng mất đủ loại bố trí của Hàn Già Nguyệt, nói nữ nhân này hận không thể bằm thây vạn đoạn đám người Lục Diệp đều không quá đáng.
Thanh Vũ Sơn đã đại hoạch toàn thắng, lúc này lôi bọn hắn đến để kích thích đối phương, quả thực có chút không khôn ngoan.
- Đừng trừng mắt thế, dọa con nít nhà người ta bây giờ.
Thang Võ nhàn nhạt một tiếng, mặt ngoài bất động thanh sắc, kì thực trong lòng lại đang mừng thầm, nói rồi nhìn sang Lục Diệp:
- Lộ chiến trường ấn ký ra xem xem.
Lục Diệp không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn giơ tay lên, thúc giục chiến trường ấn ký của mình, trên mu bàn tay lập tức sáng lên quang mang màu lam nhạt.
- Được rồi.
Thang Võ gật gật đầu.
Tạ Kim dẫn chúng nhân lui ra ngoài.
Trong đại điện, Thang Võ nói:
- Lần này đã tận mắt thấy rồi chứ?
- Cái gì?
Hàn Già Nguyệt căm hận nhìn theo bóng lưng Lục Diệp, nhất thời vẫn chưa hồi thần lại được, mãi lúc sau mới kịp có phản ứng, cắn răng chửi một tiếng:
- Ngươi … hỗn đản!
Mấy lần Thang Võ tìm nàng đòi tiền cược, nàng đều lấy lý do không tận mắt nhìn thấy để từ chối, lần này Lục Diệp hiển lộ ra quang mang chiến trường ấn ký ngay trước mặt nàng, nàng không còn dư địa để chơi xấu quịt nợ nữa.
- Thiên cơ chứng kiến, có chơi có chịu!
Thang Võ vươn tay về phía nàng.
Hàn Già Nguyệt tức đến điên người, nhưng thiên cơ cuộn trào, nàng tuy không nguyện song vẫn đành phải đưa tay