Trong đại điện chẳng biết lúc nào đã mở ra một ám đạo thông xuống dưới mặt đất, từng tên tu sĩ lũ lượt tiến vào, tiếng bước chân từ sâu bên dưới truyền lên sàn sạt.
Chúng nhân thuận theo mật đạo kia một đường xoắn ốc đi xuống, chừng sau một nén hương mới đến trước một cánh cửa lớn bằng đồng.
Cửa lớn dày nặng mang phong cách cổ xưa, cảm giác tang thương đập mặt mà đến, trên cánh cửa điêu khắc một con cự long bay múa, nhìn sống động như thật.
Cửa lớn mở rộng, có sương mù màu đỏ nhạt phun trào ra từ phía sau.
Tu sĩ tới đây không hề dừng lại, mà dồn dập tiến vào trong sương mù màu đỏ kia, tan biến không thấy đâu nữa, cánh cửa bằng đồng mở rộng, sương đỏ phun trào, phảng phất như có mãnh thú vô hình đang nằm ở bên trong, nuốt chửng từng tên tu sĩ vào bụng.
Lục Diệp xếp ngay phía sau Tạ Kim, cùng theo hắn đi vào trong sương đỏ.
Nhưng sau khi tiến vào liền bỗng chợt cảm thấy mất đi trọng lực, cảm giác đó đến nhanh, đi cũng nhanh, đợi lúc Lục Diệp hồi thần, trước mặt đã không nhìn thấy thân ảnh Tạ Kim, chẳng những Tạ Kim, ngay cả những tu sĩ tiến vào trước đó đều chẳng thấy đâu.
Lục Diệp không hề hoảng loạn, trên đường tập trung tới đây, Kiều Xảo Nhi có hỏi qua một ít chuyện liên quan tới Long Tuyền, Tạ Kim cũng không giấu diếm, giới thiệu rất nhiều, chẳng qua bởi vì tu vi hắn không cao, cho nên đa phần những gì hắn biết đều chỉ là đồn thổi nghe được.
Trong đó có một điểm chính là trải nghiệm kỳ lạ khi tiến vào chỗ này, tất cả người đi vào nơi đây đều sẽ xuất hiện trong một tiểu không gian độc lập, sẽ không tiếp xúc với bất kỳ người nào khác.
Về phần tại sao lại như vậy, Tạ Kim không giải thích được nguyên nhân, chỉ nói theo như trưởng bối trong môn phỏng đoán, nơi đây tựa hồ có liên quan đến bí mật không gian.
Lục Diệp quay đầu dò xét bốn phía, sương mù màu đỏ nhạt không tính quá nồng nặc, cho nên không hề hoàn toàn che lại hoàn cảnh bốn phía, hắn nhìn một lát, phát hiện nơi mình đang đứng có vẻ giống một gian mật thất, ở trong trung tâm mật thất kia có một tuyền nhãn lớn bằng miệng bát, chính đang phun trào ra nước suối, nước suối dâng trào đi lên không chảy xuôi ra bốn phía, mà rất nhanh liền rót xuống dưới mặt đất, tùy theo nước suối dâng trào, sương mù màu đỏ nhạt cũng theo đó tiêu tán.
Gian mật thất này không lớn, dài rộng ước chừng ba trượng, trừ tuyền nhãn dâng trào nước suối khiến sương mù kia ra thì không còn vật gì khác.
Tình cảnh trước mắt khiến Lục Diệp cảm thấy rất mới lạ, hắn không biết những người khác đi nơi nào, nhưng đoán chừng cũng như mình, gửi thân trong một gian mật thất độc lập nào đó.
Nơi này hẳn là cất giấu một số bí mật.
Lục Diệp không tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu, mấy nhà thế lực phụ cận chiếm cứ chỗ này nhiều năm vậy rồi, thật có bí mật gì khẳng định sớm đã bị bọn hắn tra xét xong.
Thời gian không nhiều, Lục Diệp đi đến góc mật thất, vươn tay lấy ra một chiếc bồ đoàn trải xuống, khoanh chân ngồi lên, tĩnh khí ngưng thần.
Tạ Kim nói đến chỗ này chỉ cần ngồi xuống tu hành như bình thường là được, tùy theo bản thân tiến hành hô hấp thổ nạp, những sương mù màu đỏ nhạt kia sẽ tự động rèn luyện thể phách cho tu sĩ.
Lục Diệp ẩn ẩn có chút lo lắng, đoạn đường từ lúc bắt đầu tu hành tới nay của hắn, chưa từng có lúc nào là bình thường.
Thử qua một phen, quả nhiên, ngồi xuống tu hành như vậy chẳng hề có nửa điểm hiệu quả, sương mù màu đỏ nhạt vờn quanh thân mình kia căn bản không được dẫn vào trong cơ thể.
Sương mù này mới là thứ dùng để rèn luyện thể phách tu sĩ, không cách nào dẫn vào cơ thể, tự nhiên không tạo được hiệu quả tôi luyện vốn có.
Đối với điều này hắn sớm có cách để ứng đối, Lục Diệp bắt đầu cấu kiến linh văn Tụ Linh trong linh khiếu...
Linh văn Tụ Linh có thể hóa thành một chiếc phễu cực nhỏ, dẫn thiên địa linh khí vào trong linh khiếu Lục Diệp, nếu sương mù màu đỏ nhạt nơi đây cũng tương tự như thiên địa linh khí, linh văn Tụ Linh hẳn sẽ phát huy tác dụng.
Rất nhanh, một linh văn Tụ Linh được thành hình, Lục Diệp lập tức sinh ra cảm giác khác lạ, dưới sự dẫn dắt của linh văn Tụ Linh kia, sương mù được tụ lại, thông qua linh văn hình chiếc phễu, tràn vào trong linh khiếu.
Cảm giác so với lúc tu hành thì hơi có chút bất đồng, khi sương mù tràn vào linh khiếu, Lục Diệp lập tức sinh ra từng tia cảm giác đau đớn, song không tính mãnh liệt, hệt như có người cầm một cây châm nhẹ nhàng chọc vào mình.
Cảnh ấy khiến trong lòng hắn đại định, bởi vì Tạ Kim nói đây là hiện tượng bình thường, rèn luyện thể phách không phải trải nghiệm mỹ diệu gì, mỗi người ở chỗ này đều sẽ sinh ra cảm giác đau đớn.
Đấy cũng là nguyên nhân tại sao trước đó Thang Võ lại nói chúng nhân phải lượng sức mà đi, tu sĩ thiên phú tu hành càng cao, chỗ tốt được đến ở chỗ này sẽ càng lớn, tương ứng, thống khổ phải chịu cũng càng mạnh.
Tùy theo linh văn Tụ Linh không ngừng phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn nhỏ nhẹ kia tiếp tục truyền đến.
Chút đau đớn ấy Lục Diệp gần như có thể lơ là bất kể, hắn bắt đầu cấu kiến linh văn Tụ Linh thứ hai, lát sau liền đến cái thứ ba, cái thứ tư...
Thẳng đến cấu kiến ra ba mươi linh văn Tụ Linh, Lục Diệp mới khe khẽ hừ một tiếng.
Đến lúc này, tùy theo sương mù màu đỏ nhạt kia không ngừng tràn vào, cảm giác đau đớn đã trở nên cực kỳ rõ ràng, không còn nhẹ nhàng giống như kim đâm nữa.
Trong cơ thể phảng phất nhiều thêm hàng chục cây châm dài, không ngừng du tẩu đâm xuyên trong khắp toàn thân.
Lục Diệp tạm thời dừng lại cấu kiến linh văn, bởi vì hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, bản thân sợ là khó mà kiên trì được nổi.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, thẳng đến lúc cực đại, Lục Diệp phát hiện cả người như đang bị thiêu đốt, bắp thịt toàn thân gồ lên cao cao, trán nổi gân xanh, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Đau đớn kịch liệt khiến mồ hôi hắn tuôn ra như suối, quần áo ướt đẫm.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau đớn kia lại bắt đầu được làm dịu, mặc dù không hoàn toàn biến mất, song so với trước thì đã đỡ hơn nhiều.
Lục Diệp ổn định tâm thần, lần nữa cấu kiến linh văn Tụ Linh.
Ba mươi mốt, ba mươi hai...!Thẳng đến bốn mươi mới dừng lại.
Lại đến một mốc cực hạn khác, tương tự như cảm giác truyền đến vừa rồi, cơ thể lại bắt đầu thiêu đốt, sau đó đau đớn lại được làm dịu...
Hắn lần thứ ba cấu kiến linh văn.
Thẳng đến tất cả linh khiếu đều được gia trì linh văn Tụ Linh, tổng cộng năm mươi bốn nơi.
Sương mù màu đỏ nhạt quanh bốn phi chen chúc mà đến, để cho Lục Diệp thôn phệ, hắn nắm chặt