Cũng may trước đó Lý Bá Tiên vì trấn an Yến Hình, đã ước định với hắn, đợi xong chuyện lần này sẽ cho hắn cơ hội trả hết ân oán!
Đây cũng là nguyên nhân Yến Hình có thể chịu ngồi yên ở kia.
Trong ánh mắt cười lạnh của chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh mang theo một tia lửa nóng, tên ngũ trọng đứng trên Kim Quang Đỉnh kia chính là một tòa bảo khố sống!
Chỉ cần có thể giết hắn, thưởng lệ được đến có dùng cả đời cũng không hết.
Cơ hồ ngay khi Lục Diệp vừa hô lên câu nói kia, lập tức liền có một tên nam tử thân hình khôi ngô nhảy đi ra:
- Ta tới!
Gia hỏa này tuy chỉ là ngũ trọng, nhưng vừa nhìn liền biết là thể tu, cậy vào bản thân da dày thịt béo, muốn đi ra thử bản sự Lục Diệp một phen, đồng thời cũng ôm lấy tâm thái cầu may, vạn nhất có thể giết chết Lục Diệp, như vậy hắn liền một đêm bạo phú!
- Bích Huyết tông, Lục Diệp!
Lục Diệp cất tiếng.
- Bạch Lang Thành, Thạch Lỗi!
Dứt lời, hắn vươn tay vào trong túi trữ vật của chính mình, muốn lấy ra linh khí phòng ngự, có linh khí phòng ngự, vậy hắn liền có thể đứng ở thế bất bại, nhưng ngay khi hắn mới vừa đưa tay tiến vào trong túi trữ vật, sắc mặt lập tức đại biến, bởi vì phía trước mặt Lục Diệp đã lấy tốc độ cực nhanh lao vút tới.
Chỉ mấy nhịp bước, Lục Diệp đã bôn tập đến trước mặt người kia, tên thể tu gọi là Thạch Lỗi mới vừa lấy ra linh khí phòng ngự, đó là một mặt tiểu thuẫn, đồng thời vội vàng giật lui, khoái tốc thúc giục linh lực rót vào trong linh khí.
Trường đao xuất vỏ, linh lực màu đỏ rực thăng lên, quang hoa chớp lóe.
Thạch Lỗi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Lục Diệp, nơi yết hầu xuất hiện một đạo tơ máu, tơ máu kia tấn tốc khuếch đại, ngay sau đó suối máu tuôn trào, đầu lâu bị máu tươi xung kích đẩy lên cao cao.
Sau lưng thi thể không đầu, đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kinh hãi chứng kiến cảnh này, cả đám đều bị làm cho trợn mắt há mồm.
Dù cho trước đó Hàn Già Nguyệt từng nói qua Lục Diệp có thể vượt cấp giết người, nhưng nhanh chóng chém giết một tên tu sĩ cùng cấp như vậy, quả thực vẫn khiến người kinh ngạc không thôi, phải biết đây chính là thể tu da dày thịt béo, song phương giao chiến cơ hồ chỉ vừa mới báo xong tên họ, chiến đấu liền đã kết thúc.
- Ngu xuẩn!
Một tên cường giả Vạn Ma Lĩnh có tên trên Linh Khê Bảng hừ lạnh, nói chính là gia hỏa tên gọi Thạch Lỗi kia, biết rõ đối phương không dễ chọc lại vẫn cứ khinh địch như thế, trước khi xuất chiến không làm tốt chuẩn bị, lên lôi đài mới định lấy ra linh khí phòng ngự, người vậy chú định khó có thành tựu, dù hôm nay không chết, sớm muộn cũng phải chết.
Trận doanh Hạo Thiên Minh phía đối diện, sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức bạo phát ra tiếng reo hò rầm trời, trong đó lấy Lý Bá Tiên kêu lớn tiếng nhất, sắc mặt căng cứng của Vị Ương cũng thoáng giãn ra phần nào.
Lục Diệp thu lại linh khí tiểu thuẫn và túi trữ vật của Thạch Lỗi, quay người ném ra ngoài, Vị Ương tiếp lấy, đây là chiến lợi phẩm của hắn, phần chiến lợi phẩm đầu tiên!
Giết địch đoạt đi chiến lợi phẩm là truyền thống vô cùng tốt đẹp, bất cứ lúc nào cũng không thể vứt bỏ.
Trận đầu thất bại, không ít tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cảm thấy mất mặt, nhưng đại đa số người đều biết, đấy mới chỉ là khởi đầu, phía Vạn Ma Lĩnh lấy phương thức xa luân chiến để đánh với Lục Diệp, mỗi tông môn tại trường đều có một danh ngạch khiêu chiến, bọn hắn có thể thất bại, có thể chiến tử, nhưng người tiếp sau luôn sẽ có cơ hội, còn Lục Diệp thì khác, hắn phàm là thất bại một lần, như vậy liền tất chết không nghi ngờ.
Thời hạn ba ngày, chí ít mấy chục trường khiêu chiến, thậm chí càng nhiều, một tên ngũ trọng làm sao có thể trụ được nổi?
- Tiếp theo!
Lục Diệp lui về phía trước trận doanh phe mình, nhẹ nhàng lắc lắc vết máu trên lưỡi đao.
Quản sự các đại tông môn Vạn Ma Lĩnh âm thầm thương nghị một phen, rất nhanh liền có người đi tới, đó là một nữ tử, tư sắc không tầm thường, dáng người đẫy đà, then chốt là nữ tử này mặc cũng ít, chỉ mới hiện thân đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Vị Ương vừa nhìn liền trầm mặt xuống:
- Hồ ly lẳng lơ!
Lý Bá Tiên cũng nhíu mày, trong lòng ngấm ngầm lo lắng, đối mặt mỹ nhân như vậy, thiếu niên huyết khí phương cương sợ rằng sẽ rất khó thống hạ sát thủ, không thể không nói, người thứ hai được Vạn Ma Lĩnh đẩy ra rất có ý đồ.
Quay đầu nhìn lại Lục Diệp, chỉ thấy thần sắc Lục Diệp bình tĩnh như thường, lần nữa tự giới thiệu:
- Bích Huyết Tông, Lục Diệp!
Nữ tử kia quay đầu nhìn thi thể nơi không xa, rụt cổ một cái, bộ dạng tựa hồ có chút sợ sệt, thần tình kinh hãi quả nhiên khiến người thấy mà thương, nghe được lời của Lục Diệp mới nũng nịu đáp một tiếng:
- Phong Hoa Viện, Sơ Tuyết!
Oanh một tiếng, đất đá dưới đất tung tóe, Lục Diệp đã xông giết về phía nàng, động tác vô cùng khoái tốc.
- Vị sư đệ này đừng nóng nảy!
Sơ Tuyết nũng nịu nói, nhưng ra tay lại ngoan lạt vô song, giữa bàn tay cháy lên hỏa cầu hừng hực, phía sau hỏa cầu còn cùng theo một đạo phong nhận màu xanh nhạt.
Then chốt là lúc nữ nhân này ra tay, y phục đơn bạc căn bản không che nổi xuân quang, khiến chúng tu sĩ quan chiến tại trường được dịp mở rộng tầm mắt.
- Không biết xấu hổ!
Vị Ương đã sắp tức đến phát điên, hận không thể đi lên vặn đầu tiện tỳ này xuống!
- Không hay!
Lý Bá Tiên lại biến sắc.
Trên võ đài, Lục Diệp giơ đao chém tới hỏa cầu kia, hỏa cầu này so với hỏa cầu do Đổng Thúc Dạ thi triển thì không bằng, hắn tự nhiên không có gì phải sợ.
Nhưng còn không đợi hắn chém trúng hỏa cầu, phong nhận cùng theo phía sau hỏa cầu đã bỗng chợt nổ tung, trên mặt nữ tử Sơ Tuyết hiện ra một tia ý cười đắc thắng, trong lòng thấp giọng kêu hô:
- Thành công!
Cuồng phong tứ khởi, gió trợ thế lửa, hỏa cầu kia đột nhiên hóa thành một đoàn lửa nóng hừng hực, uy lực tăng vọt há chỉ ba thành, ập thẳng xuống đầu Lục Diệp.
Đây là thuật pháp sở trường của Sơ Tuyết, thân là một pháp tu lục trọng, nàng không hề xem thường tên Lục Diệp tu vi thấp hơn nàng một cấp này, rốt cuộc thi thể thể tu khi trước còn đang sát bên người, cho nên vừa ra tay liền đã tung ra đòn sát thủ, ý đồ một hơi diệt sát Lục Diệp.
Nhưng ý cười vừa mới nở rộ trên mặt nàng đã bỗng chợt cứng ngắc, trong ánh lửa hừng hực kia, thân ảnh Lục Diệp hãn nhiên giết ra, tốc độ vốn đã cực nhanh lại có tăng thêm.
Sơ Tuyết hoa dung thất sắc, vội vàng thúc giục thuật pháp ngăn cản.
Nhưng làm sao còn kịp, Lục Diệp lao đến, vung đao chặt đứt cánh tay nàng đang giơ lên, sau đó lại một đao phá tan linh lực bình chướng trước mặt nàng, thuận