Các cường giả Hạo Thiên Minh có thể nhìn ra điểm này, phía Vạn Ma Lĩnh há lại không nhìn ra được.
Cho nên người phía Vạn Ma Lĩnh phái ra ở trận thứ tư chính là một tên tu sĩ tinh thông kỹ xảo đấu chiến, người kia tay cầm trường kiếm, linh lực thúc giục, trường kiếm trong tay hệt như xông dậy, đâm, điểm, vẩy, móc! Đủ loại thủ đoạn được sử đi ra, quả thật khiến người hoa hết cả mắt.
Nhưng tùy theo Lục Diệp bổ xuống mấy đao, kiếm pháp của người này dần dần trở nên hỗn loạn lộn xộn, hắn thật không dễ dàng mới đâm tới một điểm sơ hở, kiếm chỉ thẳng đến nơi ngực Lục Diệp, kết quả lại bị một mặt linh văn lóe lên một cái rồi biến mất ngăn lại.
Ngự Thủ linh văn đã bị Hàn Già Nguyệt nói toạc, Lục Diệp tự nhiên không cần phải che giấu, trước đó không thúc giục là bởi vì không cần thiết.
Nhưng đối mặt với loại địch thủ có được kỹ xảo không sau này, Ngự Thủ linh văn đóng vai trò rất quan trọng, lúc trước trong trận chiến cứu Hổ Phách hắn cũng từng gặp được đối thủ có kỹ xảo không sai, biết phải nên làm thế nào để đi đối phó người như vậy.
Đấy chính là không so liều kỹ xảo với người ta, kỹ xảo ngươi cao đến mấy, trước cứ ăn mấy đao của ta rồi tính, nói tóm lại, chính là ngươi đánh của ngươi, ta giết của ta!
Một kiếm dốc hết toàn lực không thể đắc thủ, lúc trường đao chẻ xuống, trong mắt tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh lộ ra vẻ kinh hoảng, há miệng hô to:
- Ta nhận!
Một tiếng sau cùng còn chưa thốt đi ra, đầu người đã rớt đất.
Lục Diệp đứng nguyên tại chỗ, huyết khí cuộn trào, sát khí đằng đằng.
Tâm sinh hiểu ra, chỉ cần ta xuất đao đủ nhanh, kẻ địch liền không kịp hô nhận thua!
Hắn không phải không biết cứ tiếp tục đánh thế này tiêu hao sẽ rất lớn, hắn cũng không phải không biết nên kéo dài thời gian, nhưng dù sao hắn chỉ có một mình, không biết còn phải đối mặt với bao nhiêu trường chiến đấu, chỉ có trước giết sợ kẻ địch, cục diện phải đối mặt tiếp sau đó mới sẽ chuyển tốt.
Nhìn chằm chằm thi thể dưới đất, Lục Diệp đột nhiên phát hiện, loại đối thủ tinh thông kỹ xảo này tựa hồ cũng không phải quá khó đối phó, đương thời vì cứu Hổ Phách, hắn thiếu chút liều mạng đồng quy vu tận với tên địch nhân kia, sau cùng tuy giết được đối phương, nhưng bản thân cũng bị trọng thương, được Hổ Phách mang về tìm Hoa Từ cứu trị, để cho nữ nhân lòng dạ hiểm độc kia chế nhạo một trận.
Hắn dần hồi thần, không phải địch nhân không khó đối phó, mà là hắn đã có được kinh nghiệm đối địch càng thêm phong phú.
Từng trường chém giết, từng hồi tranh đấu, máu tươi và vết thương mang đến không đơn giản chỉ mỗi thực lực đề thăng, mà còn cả đề thăng kinh nghiệm lẫn nhãn lực.
Hắn đúng thật giết địch không theo chương pháp gì cả, nhưng mỗi đao chém đi ra đều là một đao thuận tay nhất, hoàn mỹ nhất, so với chương pháp cứng nhắc, cách làm của hắn mới là phương thức tốt nhất để đối phó với kỹ xảo.
Đây là kỹ thuật giết người!
- Tiểu sư đệ!
Giọng Lý Bá Tiên đột nhiên truyền đến từ sau lưng, thì ra sau khi giết người Lục Diệp cứ đứng ngây ra đó, phảng phất trúng Định Thân Thuật, đối thủ đều đã nhảy đi ra, thế mà hắn vẫn hờ hững như không.
Lục Diệp hoàn hồn, trong bất tri bất giác, bản thân lại đã có được rất nhiều thứ mà mình vốn chưa từng phát giác.
Sau đầu có kình phong ập tới, hắn lập tức quay lưng, bổ ra một đao, đụng nhau với linh khí do đối phương đánh tới, tia lửa bắn tung tóe!
Thẳng đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn rõ bộ dạng đối thủ của mình, là một gia hỏa thân hình to con, hai tay nắm lấy một thanh đại kiếm dày chừng ngón tay, từ giữa trời vọt tới, hung hăng đánh xuống.
Nháy mắt khi vũ khí hai bên va đụng, thân thể Lục Diệp thoáng trầm xuống, trọng tâm hạ thấp, ổn định thân hình, sau đó bức ngược trở về một đao.
Tiếng ma sát chói tai vang lên, trong mắt nam tu cường tráng kia hiện đầy vẻ không dám tưởng tượng, bởi vì phía trước mặt truyền đến một cỗ lực lượng trầm trọng không cách nào ngăn cản, trực tiếp đánh bay hắn đi ra.
Cảnh ấy khiến tất cả mọi người tại trường đều ngây dại.
Vô luận là so sánh thân hình hay vũ khí, Lục Diệp và đối phương đều hoàn toàn không cùng một cấp bậc, đối thủ lần này của hắn rõ ràng là loại lực lớn cuồng mãnh, khí huyết thịnh vượng, trời sinh thích hợp đi con đường thể đi, chẳng qua gia hỏa này đại khái muốn trở thành binh tu, cho nên mới sẽ lựa chọn một thanh binh khí khoa trương đến vậy.
Lựa chọn của hắn không sai, đoạn đường này đi tới, không tu sĩ cùng cấp độ nào có thể so đấu lực lượng với hắn, dù là người có được lực lượng tương đương thì cũng sẽ bị thanh đại kiếm lớn đến dọa người kia của hắn chặt cho hoài nghi nhân sinh.
Thẳng đến lần này!
Càng khiến hắn cảm thấy khó mà chấp nhận chính là, đối phương chỉ dùng một tay cầm đao, lại bổ cho hắn liên tiếp giật lui! Lần này đến lượt hắn hoài nghi nhân sinh.
- Lực lượng mạnh thật!
Bên người Lý Bá Tiên, một vị cường giả Linh Khê Bảng thấp giọng kinh hô, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy trên thân Lục Diệp tựa hồ có thứ gì đó đang biến hóa!
Nếu nói trước đây Lục Diệp còn có chút rụt tay rụt chân, như vậy giờ đây hắn đã hoàn toàn buông ra!
Ánh mắt Lý Bá Tiên thoáng lấp lánh, hắn cũng nhìn ra được chút gì đó dị thường.
- Ngươi tựa hồ còn chưa tự báo cửa nhà!
Trên lôi đài, Lục Diệp đánh bay đối thủ đồng thời bước nhanh đuổi theo, không đợi người kia rơi xuống đất, xoát xoát liên tiếp mấy đao bổ xuống, lưu lại trên thân người kia mấy vết thương, máu tươi bắn tóe, người kia đau đến ngũ quan vặn vẹo, lúc rớt đất phải dùng hai tay giơ kiếm đi ngăn cản.
Nhưng hắn đi theo lộ tuyến đại khai đại hợp, động tác không tính nhanh nhẹn, so sánh với hắn, Lục Diệp quả thực như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, cực kỳ linh hoạt.
Chớp mắt, trên thân người này đã chồng chất vết thương, cũng may vết thương không tính quá sâu, điều này khiến hắn sinh ra ảo giác còn có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng chúng nhân đứng ngoài bàng quan lại đều nhìn được rõ ràng, sở dĩ hắn còn có thể đứng trên lôi đài là bởi vì Lục Diệp căn bản chưa hạ sát thủ, tựa hồ như đang cố ý tra tấn đối thủ này của mình.
- Ngươi là tông môn nhà ai?
Lục Diệp lần nữa cất tiếng hỏi, đồng thời vung đao bức lui đối phương.
Nam tu cường tráng kia thở dốc hổn hển, tuy biết không địch lại, song vẫn cứng rắn đáp trả:
- Ninh Hợp Bảo!
Được đến đáp án mình muốn, Lục Diệp khẽ gật đầu, đất đá dưới chân bắn tóe, chớp mắt liền đã đến trước mặt đối thủ, lần này tốc độ quá nhanh, nam tu cường tráng kia nhất thời không thể kịp có phản ứng, đợi khi nhìn thấy Lục Diệp xuất đao, đành chỉ biết vội vàng