Trong phòng luyện công ở trụ sở, Tụ Linh Trận và ba mặt Tụ Linh linh văn đồng thời vận chuyển, thiên địa linh khí điên cuồng tràn vào, khắp toàn gian phòng mờ mịt linh khí, xen lẫn trong đó còn có từng đạo huyết khí như linh xà, vô luận linh khí hay huyết khí đều được lực lượng nào đó dẫn dắt, không ngừng tuôn vào trong cơ thể Lục Diệp.
Chẳng những thế, bụng hắn còn truyền ra từng hồi tiếng vù vù như sét đánh, đó là Thao Thiết Xan đang vận chuyển.
Khắc này, Lục Diệp bỗng chợt mở mắt, cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay mình, chiến trường ấn ký nơi đó hơi có chút nóng lên, ẩn ẩn có thiên cơ đang cuộn trào.
Đến giờ!
Hắn thu công đứng dậy, thu hồi phiến lân giáp được an trí trên Tụ Linh Trận, đẩy cửa đi ra.
Lát sau liền đã xuất hiện trước Thiên Cơ Trụ ở Thiên Cơ Điện.
Hoa Từ còn chưa tới, đoạn thời gian gần đây nàng và Nhị sư tỷ một mực như hình với bóng, không biết là đang bận chuyện gì.
Chẳng qua hai nàng đều là y tu, đoán chừng là Nhị sư tỷ đang dạy Hoa Từ một ít tri thức phương diện y thuật.
Trong lúc chờ đợi, Lục Diệp thúc giục chiến trường ấn ký, tra xem tin tức của mình.
Họ tên: Lục Diệp.
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Tám mươi ba khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Hai mươi sáu.
Từ sau trận chiến Kim Quang Đỉnh đến nay đã được chừng hai tháng, tùy theo thương thế chuyển tốt, công hiệu đốt cháy đan độc của Thiên Phú Thụ cũng được khôi phục, tu vi Lục Diệp tăng lên theo từng ngày, hôm trở về từ chỗ Vân phu nhân liền khai mở tám mươi mốt khiếu, đột phá Linh Khê lục trọng, tính đến hôm nay lại mở thêm hai khiếu nữa.
Phải biết đấy còn là bởi hắn có điều trì hoãn, trước đó đi Anh Sơn tìm bọn Hoa Từ một chuyến, cả đi cả về mất hơn mười ngày, nếu không trì hoãn, tốc độ tu vi đề thăng sẽ còn nhanh hơn nữa.
Bởi vì so với trước đây, hoàn cảnh tu hành trong trụ sở tốt lên rất nhiều, cũng rất an ổn.
Phương diện tu vi đã đạt đến hiệu quả mà mình mong muốn, về phần công huân! Có chút cay mắt.
Nếu không phải thịt một tên thất trọng ở chỗ Anh Sơn, trước mắt Lục Diệp sẽ chỉ có năm điểm công huân chứ không phải là hai mươi sáu điểm.
Trước đây Lục Diệp một mực không biết lợi ích của điểm công huân, nhưng giờ thì hắn đã biết, với thứ kỳ diệu như Thiên Cơ bảo khố, công huân tuyệt đối có được sức hấp dẫn cực lớn với bất kỳ tu sĩ nào.
Càng đừng nói hắn cần phải tiêu tốn công huân để mua sắm nhiên liệu thích hợp cho Thiên Phú Thụ từ Thiên Cơ bảo khố, có thể đoán được chính là, sau này nhu cầu đối với điểm công huân của hắn sẽ cực kỳ khổng lồ.
Chỉ dựa vào giết người góp nhặt công huân thì quá chậm, trừ phi có thể vượt cấp giết địch, Linh Khê trấn thủ chiến là chỗ đi tốt nhất, mỗi tông môn đều lấy một đạo gia trì làm thẻ đánh bạc, ở nơi đó chỉ cần đủ cường đại, tất sẽ giành lấy được lượng lớn công huân.
Lần Linh Khê trấn thủ chiến này thật ra Lục Diệp có thể mang theo Hổ Phách, hắn và Hổ Phách đã ký kết sủng khế, Hổ Phách tính là thú sủng của hắn, là một bộ phận thực lực, cho nên hắn hoàn toàn mang được Hổ Phách vào trong Linh Khê trấn thủ chiến.
Nhưng vô luận Nhị sư tỷ hay Tứ sư huynh đều không kiến nghị hắn làm như thế.
Bởi vì dư ba trận chiến Kim Quang Đỉnh mới vừa lắng lại không lâu, chuyện bên người Lục Diệp có một con hổ lớn trắng như tuyết đã truyền khắp, nếu mang theo Hổ Phách đi vào sẽ rất dễ bị người nhận ra, vạn nhất dẫn lên phía Vạn Ma Lĩnh vây công thì lại không hay.
So với bốc lên phong hiểm như vậy, không bằng đừng mang theo, như thế chí ít có thể che giấu được phần nào tung tích.
Trên Kim Quang Đỉnh đúng thật có rất nhiều người gặp qua Lục Diệp, nhưng số lượng tu sĩ trong khắp Linh Khê chiến trường sao mà nhiều, người chưa thấy qua hắn không biết bao nhiêu mà kể.
Một đạo thân ảnh từ từ hiển lộ ở bên cạnh, cuốn theo một mùi thơm thấm tận ruột gan, Hoa Từ tới.
Lục Diệp liếc mắt đánh giá trên dưới nàng một lượt, kinh ngạc nói:
- Quần áo mới khí tượng mới?
Trước kia Hoa Từ chưa từng mặc bộ này, hiển nhiên là mới đổi, đây là một kiện váy trắng rất vừa người, trên vạt váy điểm xuyết từng đóa hoa hồng nhỏ, càng tôn lên da thịt mịn màng cho Hoa Từ.
Chẳng qua rất nhanh Lục Diệp liền phát hiện không thích hợp, đây tựa hồ không chỉ đơn giản là một bộ váy áo mới xinh xắn.
- Linh khí?
Lục Diệp nhíu mày.
- Nhị sư tỷ đưa cho ta, là đồ nàng mặc trước kia khi tu vi còn thấp, giờ không cần dùng nữa.
Vóc dáng Nhị sư tỷ có thể nâng dậy bộ váy này? Bộ này Hoa Từ mặc thì hợp, chứ nếu bọc trên thân thể nhỏ xinh kia của Nhị sư tỷ, sợ là có thể đi hát tuồng.
Lục Diệp không khỏi có chút ghen tỵ:
- Rõ ràng là ta bái nhập tông môn trước.
Hoa Từ hé môi cười nhẹ:
- Nhị sư tỷ nói, binh tu các ngươi không thích hợp mặc linh khí mang tính phòng ngự, quá độ bảo hộ sẽ chỉ khiến các ngươi mất đi khí thế kiên quyết.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Nhị sư tỷ nói có lý.
Chính như đoạn thời gian Tứ sư huynh Lý Bá Tiên dạy bảo hắn, nếu không phải cảm nhận được nguy cơ và tử vong ở cự ly gần, binh tu làm sao mới có thể tinh tiến bản thân? Bằng vào ngoại lực bảo vệ, ngày nào đó sẽ hình thành ỷ lại quá độ.
Trên đầu trầm xuống, xoay người nhìn lại, sắc mặt Lục Diệp tối sầm:
- Ngươi làm gì?
Nữ nhân này! dám vỗ đầu mình!
Hoa Từ lộ ra mặt cười hiền từ như là đại tỷ tỷ:
- Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, thế này cũng rất tốt!
Mí mắt Lục Diệp rủ xuống:
- Không ai nói cho ngươi, đầu nam nhân không thể tùy tiện sờ?
- Không có.
Hoa Từ thản nhiên nhìn vào hắn:
- Sờ đầu thì có hậu quả gì?
Ánh mắt Lục Diệp chợt trở nên hung ác!
- Bắt đầu!
Hoa Từ đột nhiên nghiêm mặt, đưa tay nhấn lên Thiên Cơ Trụ.
Lục Diệp phẫn hận trừng nàng một cái, có chút không cam tâm đặt tay đi lên.
Thiên cơ cuộn trào, cảnh sắc bốn phía đột ngột vặn vẹo, bên tai ẩn ẩn truyền đến tiếng thủy triều.
Đợi lúc hết thảy bốn phía lần nữa ổn định, hai người đã gửi thân trên một phiến thổ địa xa lạ, liếc mắt nhìn nhau, lập tức cảnh giới tứ phương.
Chớp mắt tiếp theo, Lục Diệp thấy được hai đạo thân ảnh cách đó không xa, Lục Diệp nhìn thấy bọn hắn, đồng thời đối phương cũng chính trông lại bên này.
Ánh mắt va chạm, thần sắc ai nấy đều hiện vẻ cảnh giác, âm thầm thúc giục linh lực.
Lục Diệp dò xét linh quang trên thân đối phương, phát hiện hai người này đều là thất trọng, chẳng những thế, ấn ký chiến trường trên mu bàn tay hai người kia còn nở rộ hồng quang nhàn nhạt, trong khi ấn ký của Lục Diệp và Hoa Từ thì hiện ra lam