Mắt thấy Lục Diệp lao vút về phía mình, pháp tu kia không tiếp tục để ý tới Hoa Từ nữa, kim quang trong tay đổi hướng, nhắm vào Lục Diệp mà oanh kích.
Trong lúc bôn chạy, thân hình Lục Diệp không ngừng xê dịch lắc lư, nhìn như hiểm lại càng hiểm tránh đi từng đạo thuật pháp đến từ đối phương, song thực ra lại rất nhẹ nhàng.
Nhãn lực hắn có thể nhìn ra được quỹ tích của thuật pháp nhanh như gió kia, động tác của hắn cũng có thể theo kịp tốc độ hạ chỉ lệnh của tư duy, như thế, trừ phi là loại thuật pháp bao trùm trên phạm vi rộng hoặc là tốc độ cực nhanh, còn thì rất khó đánh trúng được hắn.
Ba nhịp thở sau, trong đôi tròng mắt pháp tu kia chất đầy kinh hãi, bởi vì gia hỏa đang vọt tới lần nữa hoàn mỹ tránh đi từng đạo thuật pháp mình đánh ra!
Hắn cấp tốc thối lui, đồng thời quanh thân cuồng tuôn linh lực, một đoàn kim quang khổng lồ nhanh chóng hội tụ trước ngực, nhìn bộ dáng có vẻ như đang định thi triển thuật pháp có uy lực cực lớn nào đó.
Đúng vào lúc này, một đạo xung kích màu xanh biếc như tên từ bên cạnh đánh tới, mọi sự chú ý của pháp tu đều đã bị Lục Diệp hấp dẫn, đối với đạo công kích này căn bản không hề phòng bị, trực tiếp bị đánh cho thân hình lảo đảo, vội vàng tụ tập lại linh lực đang tan rã.
Hoa Từ ra tay.
Nàng là y tu, điều này không sai, nhưng nàng không phải không có năng lực chiến đấu, thân là một tán tu, không có năng lực chiến đấu sớm đã không biết chết ở nơi nào.
Làm y tu, đồng thời nàng cũng là một pháp tu, chỉ có điều thuật pháp nắm giữ không nhiều, uy lực cũng không tính quá mạnh.
Đạo thuật pháp màu xanh biếc này không có sát thương quá lớn, nhưng tác dụng nó phát huy ra được lại cực kỳ rõ ràng.
Pháp tu thất trọng kia chính đang chuẩn bị thuật pháp thì bị ngắt, mắt thấy Lục Diệp đã áp sát đến gần, trong lúc hốt hoảng đành phải lần nữa thúc giục loại kim quang khi trước để oanh kích Lục Diệp.
Thân hình Lục Diệp thoáng khẽ biến ảo, nhẹ nhõm tránh thoát, Bàn Sơn Đao chém xuống, đao quang sáng như tuyết hiện lên.
Kim quang ngưng tụ ngoài thân pháp tu ầm vang vỡ nát, tiếng kêu thảm vang lên, nơi lồng ngực bị chém ra một đạo vết thương to tướng, lảo đảo giật lui.
Lục Diệp như như giòi bám trong xương, theo sát mà tới, một đạo đâm thẳng đến, dưới sự gia trì của Phong Duệ linh văn, đao quang vốn dày năng cũng trở nên sắc bén.
Một đao này đâm vào từ trước ngực, xỏ xuyên ra sau lưng.
Pháp tu đưa tay nắm chặt thân đao, trong mắt đầy tràn thần sắc không thể tưởng tượng, đến lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu, đồng bạn kia của mình chết không phải vì chủ quan, mà là bởi địch nhân quá mạnh.
Lục Diệp rút đao, mấy chiến xương gãy tùy theo máu tươi bay lên, thân thể pháp tu đứng nguyên tại chỗ, lung la lung lay một chút, sau đó ngã nhào xuống đất, dưới thân tuôn ra mảng lớn máu thịt, tròng mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Bị Lục Diệp áp sát đến gần, chỉ với hai đao, pháp tu thất trọng liền bị chém giết, thế này so với giết một tên binh tu thì đơn giản hơn nhiều, nhưng đừng vì thế mà cảm thấy pháp tu dễ giết, trong cùng cấp độ, binh tu muốn áp sát pháp tu là điều rất khó, trước kia khi tu vi còn chưa cao, Lục Diệp từng không ít lần chịu thiệt.
Nhưng giờ đây, pháp tu cùng cấp độ muốn đả thương được hắn là điều gần như không thể, một khi bị hắn cận thân thì làm gì có kết cục tốt đẹp.
Hai điểm hồng quang tuần tự bay ra, rơi vào trong mu bàn tay Lục Diệp.
Hắn cúi đầu tra xem, công huân tăng lên hai mươi tám điểm, trong ấn ký còn nhiều thêm một thứ gì đó, tử tế cảm giác, phát hiện là gia trì Thiên Cơ Trụ.
Mỗi một tông môn tiến vào nơi đây đều dùng một đạo gia trì trị giá năm trăm điểm công huân làm thẻ đánh bạc, giết bọn hắn, liền có thể đoạt lấy thẻ đánh bạc này, chỉ cần Lục Diệp còn sống trở về Bích Huyết Tông, như vậy liền có thể chọn an trí những gia trì đoạt được vào trong Thiên Cơ Trụ nhà minh, tăng thêm linh khí cho trụ sở, hoặc đổi thành số lượng điểm công huân tông môn tương ứng.
Công huân tông môn khác với công huân cá nhân, nhưng giữa hai thứ này lại có thể tiến hành chuyển đổi ở mức độ nhất định.
Cho nên bao năm qua, mỗi lần Linh Khê trấn thủ chiến đều là thịnh hội của các tông môn Cửu Châu, bởi vì có thiên cơ cân bằng, cho nên không quản là tông môn lớn hay tông môn nhỏ, ai nấy đều rất nóng lòng tham dự thịnh sự này.
- Không sao chứ?
Lục Diệp quay đầu nhìn về phía Hoa Từ, không thấy có ngoại thương rõ ràng, chỉ là có chút mặt xám mày tro.
Hoa Từ lắc đầu, mặc dù tu vi nàng thấp hơn pháp tu thất trọng kia một cấp, nhưng đối phương muốn giết nàng cũng không dễ dàng, món linh khí Nhị sư tỷ đưa cho kia đề thăng năng lực phòng hộ lên cực nhiều.
Cùng lúc thu dọn chiến lợi phẩm, bắt đầu tra tìm địa hình chung quanh.
Lát sau, hai người đứng ở điểm cao nhất, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi đây là một đảo nhỏ, diện tích không lớn, chỉ lớn bằng chừng một nơi quảng trường, thảm thực vật trên đảo lại vô cùng rậm rạp, bốn phương tám hướng toàn là nước biển.
Trong địa hình nhỏ hẹp thế này, không khả năng ẩn tàng thêm những người khác, nói cách khác, nơi này trừ bọn hắn ra thì chỉ có hai tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh bị giết khi trước.
Linh khí trên đảo rất nồng đậm, không khác dã ngoại Linh Khê chiến trường là mấy, khá là thuận tiện cho khôi phục sau chiến đấu.
- Kỳ Hải!
Lục Diệp thở nhẹ một hơi, xác định vị trí Linh Khê trấn thủ chiến lần này.
Mỗi lần tiến hành Linh Khê trấn thủ chiến lại chọn một tiểu không gian khác nhau, theo như thống kê không trọn vẹn của các đại tông môn Cửu Châu, cho đến tận hôm nay, tiểu không gian tiến hành Linh Khê trấn thủ chiến đã nhiều đến ba mươi tư nơi, trong đó có núi rừng, có sa mạc, có đầm lầy, có bình nguyên, cũng có cả biển lớn.
Kỳ Hải là một nơi tiểu không gian rất nổi danh trong đó, bởi vì ở trong phiến đại dương bao la không biết nằm ở đâu này, đảo nhỏ như quân cờ bố chi chít khắp nơi.
Then chốt là những đảo nhỏ ở đây không phải cố định bất động, mà chúng còn đang ngừng phiêu đãng trong biển rộng, tùy theo thời gian đẩy dời, chúng sẽ không ngừng dung hợp với những đảo nhỏ khác, cuối cùng đảo nhỏ biến thành đảo vừa, đảo vừa biến thành đảo lớn.
Thẳng đến sau cùng, tất cả hòn đảo dung hợp lại với nhau, hóa thành một phiến châu lục.
Đây là một nơi vô cùng thần kỳ, nhưng đối với chúng tu sĩ tham dự Linh Khê trấn thủ chiến mà nói thì lại không hề hữu hảo.
Bởi vì nếu là địa hình khác, tu sĩ vô lực tái chiến có thể chọn đột vây trốn ra ngoại vi, tìm một nơi thích hợp ẩn đi, chờ đợi Linh Khê trấn thủ chiến kết thúc.
Nhưng Kỳ Hải thì khác, đảo nhỏ không ngừng