Ngày thứ mười từ khi tiến vào Kỳ Hải, tu sĩ hội tụ trên Kỳ Đảo đã vượt quá một trăm người, Kỳ Đảo cũng đã rộng lớn đến độ không thấy đâu là điểm cuối.
Ngày thứ mười lăm, nhân số lần nữa khuếch trương đến hai trăm.
Sở dĩ có tăng trưởng theo kiểu nổ tung này, chủ yếu là bởi hiện tại mỗi nhóm tu sĩ Hạo Thiên Minh còn sống đều có số lượng không ít, ít thì mười người, nhiều thì ba bốn mươi người.
Nhân số biến nhiều, thực lực phe mình cũng tăng nhiều.
Nhưng tương ứng với đó, chiến đấu cũng càng thêm kịch liệt, nhân số phe mình đang hội tụ, phía Vạn Ma Lĩnh cũng hội tụ, chiến đấu quy mô nhỏ giữa mấy người với mấy người như lúc đương sơ đã hoàn toàn tuyệt tích, giờ toàn là đại chiến, thuật pháp và ngự khí lưu quang bay đầy trời.
Theo như tin tức Lục Diệp nắm giữ trước mắt thì thấy, quá trình hợp nhất giữa các Kỳ Đảo sẽ kéo dài trong vòng từ mười tám đến hai mươi ngày, trong quá trình đó, Kỳ Đảo phân tán ở các nơi trong Kỳ Hải sẽ dần dần tụ lại thành một châu lục khổng lồ.
Sau khi châu lục này được hình thành, một ít thiên tài địa bảo khó gặp ở bên ngoài cũng sẽ theo đó xuất hiện, nơi phát ra có thể là những Kỳ Đảo không người đặt chân.
Châu lục hình thành sẽ được duy trì chừng khoảng mười ngày, sau đó lần nữa tan rã, hóa thành vô số Kỳ Đảo, tới khi ấy, Linh Khê trấn thủ chiến liền sẽ kết thúc, tu sĩ còn sống cũng sẽ được đưa về trong trụ sở tông môn.
Trước mắt đã mười lăm ngày qua đi, mấy ngày tiếp theo, quá trình hợp nhất giữa các Kỳ Đảo sẽ tiến vào màn cuối, một khi châu lục hình thành, đối kháng giữa tu sĩ hai đại trận doanh sẽ càng thêm kịch liệt, bởi vì hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể bị động chờ đợi, nhưng sau khi Kỳ Đảo hoàn thành hợp nhất liền có thể chủ động đánh ra.
Trù bị của phía Vạn Ma Lĩnh cũng sẽ chân chính phát huy ra tác dụng vào thời khắc kia.
Những ngày này các phương không ngừng giao lưu truyền đạt, thỉnh thoảng lại có tin dữ truyền tới, một ít Kỳ Đảo do tu sĩ Hạo Thiên Minh nắm giữ bị công chiếm, toàn quân bị diệt.
Một khi tu sĩ Hạo Thiên Minh ở ngoại vi tử thương quá nhiều, như vậy đợi khi châu lục hình thành, Vạn Ma Lĩnh liền có thể bằng vào ưu thế nhân số, đá Hạo Thiên Minh ra cục, nếu có đầy đủ thời gian tìm kiếm, bọn hắn thậm chí có thể giết cho phía Hạo Thiên Minh không thừa một ai.
Tình hình ở ngoại vi không lạc quan, tình hình ở nội vi càng không lạc quan.
Bên ngoài chí ít còn có hai người Bích Huyết Tông làm hạch tâm chống đỡ cục diện, nhưng tu sĩ nội vụ lại không có được vận khí tốt như vậy, lúc bọn hắn chiến đấu không có người trợ giúp suy yếu thực lực quân địch, thụ thương cũng không người chữa trị, tiêu hao quá lớn chỉ có thể dựa vào nuốt linh đan hoặc đả tọa điều tức.
Từng trường đại chiến thảm liệt qua đi, ngay cả những tu sĩ cửu trọng tu hành công pháp cấp Thiên cũng tử thương không ít.
Lại qua hai ngày, số lượng tu sĩ trên bản đảo tiếp tục gia tăng, đã lên đến hơn ba trăm người, đảo nhỏ sát nhập ở lần gần nhất có chừng bảy mươi tu sĩ Hạo Thiên Minh.
Biết được bên này chính là Kỳ Đảo nơi tu sĩ Bích Huyết Tông trú ngụ, hơn bảy mươi người kia đều không kìm được vui mừng, phảng phất tìm được nhà mẹ đẻ, còn đặc ý chạy tới làm quen với Lục Diệp và Hoa Từ.
Trận dung hơn ba trăm người, phe mình cường đại chưa từng có, ai nấy đều mong đợi Kỳ Đảo hoàn thành bước sát nhập sau cùng, bởi vì chỉ có như thế, những tu sĩ Hạo Thiên Minh còn chưa tụ hợp khác mới có thể chủ động dựa sát đến bên này, từ đó có được một tia hi vọng sống.
Thời điểm chờ đợi bấy lâu rốt cục cũng tới.
Lúc Kỳ Đảo ầm vang chấn động, bất ngờ gia tốc lao nhanh về một hướng, thần sắc tất cả tu sĩ trên Kỳ Đảo đều hiện vẻ nghiêm túc, ai nấy đều ý thức được, sát nhập sau cùng đã tới.
Giờ này khắc này, trên khắp toàn Kỳ Hải, vô số Kỳ Đảo khó mà đếm xuể đã hợp nhất thành từng hòn đảo to lớn, những hòn đảo này chính đang được lực lượng nào đó dẫn dắt, đồng loạt trôi dạt về một nơi, ở nửa đường, những hòn đảo ở gần nhau bắt đầu hợp nhất, biến thành hòn đảo càng lớn.
Một số hòn đảo có người, một số hòn đảo không có người, những đảo nhỏ không người quy mô đều rất nhỏ, phảng phất chưa từng trải qua hợp nhất, nhưng không một ngoại lệ, những đảo nhỏ không người kia đều cất chứa một ít thiên tài địa bảo trân quý, có nhiều thứ thậm chí là đặc hữu chỉ có ở Kỳ Hải.
Mà ở một nơi Kỳ Hải nào đó cũng có một hòn đảo, hòn đảo kia quy mô không nhỏ, điểm cao nhất trên hòn đảo mọc một gốc cây ăn trái, trên cây kia sinh ra chín đóa hoa màu lam lớn chừng bàn tay, dù ở cách hơn mười dặm cũng có thể ngửi được mùi hương hoa trong không khí.
Bằng mắt thường có thể thấy thiên địa linh khí hóa thành vòng xoáy, hội tụ vào trong chín đóa lam hoa, mà những lam hoa kia cũng đang nhanh chóng phát sinh biến hóa, phía dưới đài hoa ẩn ẩn có trái cây bắt đầu lớn dần.
Có thể đoán được chính là, quả này chắc chắn sẽ dẫn phát cường giả hai phe trận doanh tranh đoạt, nơi này nhất định sẽ bạo phát một trường đại chiến.
Kỳ Đảo còn chưa triệt để hoàn thành hợp nhất thì phía Lục Diệp đã đánh lên, bởi vì trên đường hợp nhất, có Kỳ Đảo đi qua phụ cận, hơn nữa còn là hai tòa Kỳ Đảo đồng thời, một trái một phải, vừa khéo kẹp Kỳ Đảo nơi đám người Lục Diệp trú ngụ ở chính giữa.
Trên hai Kỳ Đảo kia đều hội tụ chừng trăm người, còn không đợi đám Lục Diệp xác minh hai bên là trận doanh phương nào, tu sĩ đã từ hai hướng trái phải xông giết đi qua.
Hai bên đều là Vạn Ma Lĩnh, giữa bọn hắn có liên lạc, sau khi trao đổi, kết luận nhóm người bị kẹp ở giữa chính là Hạo Thiên Minh, làm sao còn sẽ khách khí?
Tu sĩ phe mình vừa nhìn, thấy còn có chuyện tốt như thế, tinh thần lập tức hưng phấn lên.
Từ sau khi nhân số phe mình đột phá một trăm, mỗi lần đại chiến đều là bên này chủ động xuất kích.
Hết cách rồi, nhân số nhiều, kẻ địch không khả năng tiếp tục tùy tiện tới công, dù có cố sức diễn kịch đều không cách nào dụ địch xâm nhập, địch nhân chỉ cần phái mấy người tra tìm bên này một cái liền biết được tình huống không đúng.
Lúc chủ động xuất kích, dù có Hoa Từ lược trận, song vẫn khó mà tránh miễn xuất hiện một ít thương vong, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh không phải quả hồng mềm mặc người tùy tiện nắn bóp, bọn hắn cũng như người Hạo Thiên Minh, đều là hạng thân kinh bách chiến, trước nay chưa từng sợ chết.
Đã rất nhiều ngày, không ai dám chủ động tiến đánh,