Tử Yên lễ phép đáp: “Cảm ơn cô đã chỉ dạy, con nghe lời cô dạy”.
Tôi thong thả nói: “Được rồi, được rồi, cô đã nhận con là cháu nuôi của cô, cô cháu mình còn nhiều thời gian bên nhau lắm, từ từ cô sẽ chỉ bảo cho con nhiều hơn.’’
Con bé trầm ngâm nói: “Nhưng mà hết tháng con nghỉ rồi không biết sau đó con có được gặp cô không nữa..
Chắc là sẽ khó gặp lắm, sau khi rời khỏi được đây con sẽ không dám đến nữa, dù chỉ là đi ngang..’’
Tôi cũng trầm tư lúc lâu, rồi mới đáp: “Con yên tâm, sau khi con rời khỏi đây, cô sẽ cho con với bố con một bất ngờ, còn bây giờ cứ chăm chỉ làm việc của mình đi ha.’’
Con bé gật đầu bước đi.
Hmmm, quả nhiên Giang Nhiệt Lệ nói thật, đúng là Đông Cao Quang đưa nó cùng tham gia, giờ muốn đường đường chính gặp nó thế nào cũng đụng mặt ông chú già Đông Quang, thôi thì tranh thủ lúc hai người họ rời ra một chút rồi lén bắt cóc Giang Nhiệt Lệ vậy.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Yên Tử tôi càng thấy thương con bé hơn, dù lúc trước bố nó có thế nào với tôi nhưng hắn vẫn chỉ là kẻ si tình chứ không hề có hành động nào xúc phạm tôi, không đến nỗi ghét bỏ hắn, Yên Tử cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương nên càng không có tội gì mà càng xứng đáng được yêu thương hơn.
Bóng Yên Tử dần khuất, tôi tranh thủ lấy điện thoại gọi cho Giang Nhiệt Lệ, nhưng mãi vẫn không thấy con nhỏ đó bắt máy, thôi đành tự mình đi tìm nó vậy, mong là không xui tới nỗi đụng phải mặt người quen không cần thiết.
Có lẽ do tôi là quản gia của nhà này, chỉ thấp hơn chức vị của chủ nhà nên việc tự do đi lại trong biệt thự này cũng khá thuận lợi.
Ở chiếc ghế gỗ bên thành hồ bơi, có một cô gái gương mặt gần giống với tôi, có điều khuôn mặt ấy bầu bĩnh hơn tôi chút, cô ta đang an nhàn phơi nắng, chân dìa miên man, da nâu khỏe khoắn, đấy chính là con nhỏ mê trai Giang Nhiệt Lệ chứ còn ai vào đây nữa.
Đường đường là con gái lão Giang có tiếng trong giới thượng lưu thế mà vì mê trai mà vứt sĩ diện lẽo đẽo ngày giờ đi theo, vậy mà được đi cùng ông chú già đó mà không chịu tranh thủ dính lấy nhau sao giờ này lại nằm đây một mình thế này.
Nghe thấy tiếng ho của tôi, Giang Nhiệt Lệ đang nhắm mắt phơi nắng liền mở mắt ngồi dậy.
Tôi buồn bã nói: “Haizz, cứ tưởng bạn thân tôi tới thăm tôi, ai dè..’’
Bao lâu nay lo chạy theo tình yêu, tôi cũng bị bố con An Nhi bám chặt nên hơn nửa năm nay chúng tôi chưa gặp nhau, vừa nhìn thấy tôi nó đã đứng bật dậy, không kìm lòng mong nhớ hay sao đó mà lao tới ôm chầm lấy tôi.
Tôi dang rộng đôi tay.
Nó “òa” lên nức nở, nhào tới ôm chặt tôi.
Buông tôi ra, khuôn mặt nó tràn