Tôi rời khỏi lòng Đông Đông, bước tới trước bàn làm việc của Trà Chúc, cười nhạt, nói: “Trà Chúc, mày thử xúc phạm tao một câu nữa, tao dám chắc chắn hai tay tao sẽ xé toạc mồm mày ra đó.”
Khải Ly quay phắt người qua, hai mắt đỏ như máu, tiến đến trước mặt tôi lần nữa: “Bạch Dương, em có thể vì anh bình tĩnh lại được không..?”
“Cút đi!”
Anh ta nghẹn giọng đáp: “Chiêu Lang, hồi đó anh cứ nghĩ em là con trai, nhưng tình cảm anh dành cho em không phải là đùa giỡn, anh luôn thật lòng với em, anh còn tưởng bản thân là người song tinh cho đến khi anh quá chén mà đi quá giới hạn, có lỗi với em mà anh không dám đối mặt nên anh...!nên anh...”
Sắc thái không thay đổi, tôi chỉ đáp lại anh ta một chữ “cút” vô cảm.
Sắc mặt Khải Ly trở nên thê lương.
Máu đang rỉ ra từ những vết thương trên người tôi, lúc nãy thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thì thấm dần rồi, tôi cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu được.
Tôi choáng váng, Đông Đông vội chạy đến đỡ tôi, ban nãy tôi lo chửi Trà Chúc mà không biết anh ta đã ra lệnh cho vệ sĩ qua phòng bên tìm tiểu công chúa.
Khải Ly vẫn nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới nói: “Chiêu Lang, em biết không, anh vẫn luôn nhớ về em, nhớ về những khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau, suốt nhiều năm qua anh chưa bao giờ ngừng cầu mong được một lần nhìn thấy em...!Giờ đã nhìn thấy em rồi, biết mọi chuyện về em rồi, anh chỉ muốn làm mọi cách để chúng ta được như trước thôi.”
Tôi trấn tĩnh lại, nói rằng: “Haizzzz, thật nhảm nhí, có không giữ, không trân trọng, mất rồi bớt nhiều lời.”
Ánh mắt anh ta ngấn lệ, lại một hồi lâu sau, mỉm cười nói: “Tại sao em lại tuyệt tình như thế chứ? Đã..
bao giờ em từng yêu anh chưa? Tại sao khi em thấy anh cưới người con gái khác em không có chút phản ứng nào vậy? Bây giờ còn thái độ vậy? Em ghét anh lắm sao?”
Tôi nhếch mép cười nhạt, nói: “Người tìm tới tôi cũng là anh, người muốn rời đi cũng là anh, bây giờ còn nói những lời không ra gì, anh nghĩ tôi là đứa chịu kiếp chung chồng sao? Trong mắt đàn ông kiểu như anh thì loại phụ nữ như Trà Chúc là kiểu yếu đuối, cần có người thương xót, rồi nghĩ tôi là kiểu phụ nữ mang trong mình trái tim sắt đá, có bị đối xử ra sao cũng không hề hấng gì, nên muốn làm gì làm à?”
Sắc mặt Khải Ly trắng bệch.
Tôi ho sặc sụa, cười lạnh nói: “Cái gì qua rồi cứ để nó qua, không cần thiết nhắc lại.
Chuyện bây giờ nên tính luôn đi, vợ của anh dám đụng đến con gái tôi, lại còn làm tôi ra thế này, các người định tạ lỗi tôi