Khuôn mặt cô ta lo sợ đến thẫn thờ.
Cổ họng đã đắng nghét, các vết thương vẫn không ngừng rỉ máu.
Ánh mắt Đông Đông tối sầm lại, ôm lấy tôi rồi nói với Khải Ly: “Chuyện ngày hôm nay chưa dừng lại ở đây đâu, sẽ có lúc tôi đến tính đủ cả nợ lẫn lãi với hai người.
Rồi anh ta quay sang thì thầm bên tai tôi: “Em chịu đựng nãy giờ chắc là đau lắm đúng không, để anh đưa em đi bệnh viện.” Không nghĩ nhiều, tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi nhắm mắt thiếp đi.
...!
Ba ngày sau...
Lúc vệ sĩ kiếm được tiểu công chúa cũng đưa con bé về nhà họ Đông, còn Đông Đông thì đưa tôi đến bệnh viện, sau ba ngày hôn mê trên giường bệnh, vừa mở mắt ra tôi chỉ thấy một mình ở trong phòng bệnh, định leo xuống giường ra mở cửa sổ cho thoáng.
Vừa cử động, đã chạm tới các vết thương trên người, đau đến mức tôi phải thở hắt ra.
Dường như nghe được tiếng thở của tôi, cửa phòng bỗng mở toang.
Tôi bị giật mình nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt nam thanh niên có lo lắng, có hớn hở, có dịu dàng nhìn tôi.
Đông Đông dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn tôi một hồi, khẽ giọng nói: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào rồi?”
Tôi ngượng ngùng đáp: “Ổn, nhưng..
cũng không ổn.”
Thật ra tôi là một người từng học võ nhiều năm, chăm chỉ thể thao mỗi ngày, cơ thể được rèn luyện như thế thì sức bền, sức chịu đựng cũng cao, nhưng bị đâm rồi còn bị sức đàn ông dẵm đạp đấm đá như thế thì cũng không thể khỏe ngay được, nhưng với tính cách của tôi thì có thể chịu đựng được.
Câu trả lời của tôi không rõ ràng thì cũng có cái lý của nó thôi.
Nếu tôi tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta, anh ta sẽ nhân lúc đó mà tra khảo tâm tư của tôi, hoặc cũng có thể liên tục hỏi dò để tìm ra câu trả lời mà anh ta luôn thắc mắc.
Liệu tôi, Bạch Dương tại sao lại không chịu nhận An Nhi là con gái mình, tại sao ở ngay trước mặt anh ta nhưng lại vờ như chưa từng có quan hệ gì với anh ta, hờ hững vô cảm.
Là tôi cố tình không nhận bố con họ, hay là do biến cố nào đó đã khiến tôi mất đi ký ức về bố con anh ta.
Chưa vội đi tới chỗ tôi, anh ta bước về phía cửa sổ, đưa tay mở toang rèm cửa, ánh sáng ập vào tuy không gắt, nhưng mới tỉnh sau nhiều ngày bất tỉnh thì mắt tôi cũng có chút hoa mắt.
Đông Đông vội vàng chạy tới nói: “Em làm sao thế? Để anh gọi bác sĩ kiểm tra mắt cho em nha, hay em đau ở đâu?”
Tôi giật mình trước sự quan tâm thái quá của anh ta, thở dài một tiếng rồi lắc đầu.
Đông Đông ngồi xuống vân vê tay áo của tôi, dựa bên giường một lát, rồi lại thân mật hỏi tôi có uống nước