Đây là bệnh viện lớn nhất nước nên các dịch vụ VIP cũng gần giống với khách sạn, có điều không nên đến đây nghỉ dưỡng...
Phòng bệnh của tôi hệt như phòng khách sạn ba bốn sao, bên ngoài còn có hồ bơi, tuy không được bằng hồ bơi nhà tôi, nhưng cũng thừa sức cho việc bơi lội bình thường.
Vừa nghĩ vậy tôi bèn đi thẳng ra hồ.
Tôi còn đang nghĩ liệu có ai đi ngang qua hồ giờ này không nhỉ, đang do dự xem có nên cởi váy áo ra không thì tay tôi đã tự cởi áo khoác ngoài, đang tính lao thẳng xuống nước.
Nhưng lại nhanh chóng đổi ý, đưa thử một chân nhúng xuống nước, trời ơi nước lạnh kinh hồn.
Nhúng có một bàn chân xuống nước thôi mà lạnh đến mức răng đập vào nhau lập cập, liền suy nghĩ lại, mặc lại áo khoác.
Trong lúc đang tính quay về phòng bệnh, tôi bỗng nghe thấy một tiếng thét giận dữ: “Bạch Dương”.
Gọi cả họ lẫn tên cúng cơm như vậy khiến tôi giật mình.
Giọng nói này rất quen, nhưng bị người đó gọi cả họ lẫn tên như vậy thì hơi kinh ngạc.
Lúc giật mình kinh sợ tôi suýt chút nữa thì rơi xuống hồ, tôi đã phải cố gắng lắm mới đứng vững trên thành hồ, chút xíu thôi là rơi tỏm xuống nước rồi.
Sau tiếng thét giận dữ đó, người ấy vội vàng chạy đến rồi ôm chặt lấy tôi.
Dáng người ấy cao lớn, đôi tay giang ra dễ dàng ép chặt tôi vào lòng.
Bụng tôi đang bị thương, chạm phải lồng ngực rắn chắc của người ấy, vết thương tôi đau nhói, máu thấm ra bên ngoài gạc bông.
Môi tôi bị phủ kín.
Cơ thể người ấy áp sát người tôi, toàn thân bị người ấy ôm trọn, trái tim cả hai chúng tôi đang đập như trống trường trong lồng ngực, rất rõ ràng.
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn người ấy, nhưng vì quá gần, chỉ nhìn thấy sắc đỏ ngập tràn trong đôi mắt người ấy.
Tuy là mắt đối mắt nhưng người ấy vẫn không quên múa "lưỡi" trong miệng tôi, lúc cắn lúc mút, vô cùng mạnh mẽ cuồng nhiệt.
Người ấy khẽ mút môi dưới của tôi, mơ hồ nói: “Chiêu Lang, em nhắm mắt lại đi”.
Âm thanh mơ hồ này trong nháy mắt khiến tôi tỉnh lại ngay tức khắc.
Tôi đẩy người ấy ra.
Cú hất có vẻ hơi mạnh, khuỷu tay tôi không may chạm vào vết thương ngay bụng, đau quá tôi không khỏi loạng choạng.
Người ấy lại bước tới ôm chặt lấy tôi.
Tôi chưa kịp nói thì người ấy đã vùi đầu vào hõm vai tôi, thì thầm nghẹn ngào: “Ngoài này lạnh lắm, em đến đây làm gì."
Tôi ngẩn ra, không biết mình nên nói câu gì, cười trừ hai tiếng, rồi nói: “Chẳng qua tôi chỉ muốn đi hóng gió chút thôi”.
Người đó lại ôm tôi càng chặt hơn, hơi thở nặng nề, chậm rãi nói: “Anh tưởng em sợ hồ...!sợ...!sợ nước…”.
Một câu nói chẳng đầu chẳng đuôi.
Lòng tôi thấy hơi là lạ, cảm thấy có chú nghi hoặc trong vài câu nói nãy giờ của người ấy.
Mà hỏi chắc gì anh ta chịu trả lời, tạm thời cho qua, cố gắng chuyển sang một chủ đề