Tôi nói: “Lúc mới bị đánh đương nhiên có chút tức giận, mà nghĩ lại thôi chuyện cũng xong rồi, không nhất thiết phải gây thù chuốc oán nữa đâu."
Lão Giang cười hì hì: “Đã khiến con gái cưng của chủ tịch Bạch phải nhập viện, còn mang sẹo về sau này làm sao có thể nói xong là xong chứ, nếu chuyện này tới tai lão Bạch bạn thân ta thì có nước lật tung nóc nhà cả đám đó lên chứ mà cho qua dễ dàng vậy ư."
Tôi cười hì hì cho qua chuyện, nói tiếp không khéo lão lại nổi cơn lên điện thoại kể lại với bố tôi thì mọi chuyện có mà long trời lở đất.
Nhưng công nhận lần này tôi hiền thật, chắc tại vì còn đau nên còn rén, chứ thật tâm tôi chưa từng muốn bỏ qua chuyện này, nói thế với lão Giang chỉ là nói cho qua chuyện, muốn tự mình giải quyết chuyện này hơn là cần tới sự trợ giúp của bất cứ ai.
...
Bốn ngày sau tôi đã được xuất viện.
Về đến biệt phủ họ Bạch, lão Giang với Giang Nhiệt Lệ đã có mặt ở đó chờ tôi về.
Im lặng cả đoạn đường, về tới nơi Đông Đông nén giọng thật thấp, nói: “Không ngờ em cũng có thể bỏ qua dễ dàng cho người bắt cóc con gái em, có thể em cho là An Nhi không phải con gái ruột của em, nhưng ít nhiều cũng phải vì danh dự của mình chứ."
Tôi che miệng ngáp một cái: “Bản lĩnh của những kẻ ỷ đông hiếp yếu, đê hèn làm chuyện lén lút thì mình có dạy dỗ chúng nó thế nào thì chúng nó cũng chui vào trong tối tiếp tục làm chuyện sau lưng thôi.
Bắt được một con chuột phá phách thì đâu chắc chắn là lũ chuột còn lại sợ hãi, thay vì chạy loạn tìm cách diệt tận gốc thì cứ âm thầm mà tìm đến tận ổ của bọn nó tóm một lần cho hả dạ."
Đông Đông lặng im một lát rồi nói tiếp: “Anh hy vọng dù em có kế hoạch thế nào em cũng sẽ cho anh biết một chút để anh an tâm."
Tôi không đáp lời, ngáp tiếp cái thứ hai rồi cứ thế đi thẳng lên phòng bỏ mặc bố con lão Giang với Đông Đông dưới nhà.
....
Chớp mắt cái tôi xuất viện về nhà cũng được mấy ngày rồi, thức dậy lười nhác ra khỏi phòng đi xuống dưới nhà, giật mình thấy quản gia đang đứng chờ ngay chân cầu thang, vừa thấy tôi lão đã nhanh chân đến trước mặt tôi, sắc mặt lão xám lại nói: “Thưa cô chủ, bên ngoài có thiếu gia họ Khải muốn gặp cô chủ, mấy ngày nay ngày nào cũng tới trước cổng tìm gặp, nhưng tôi thấy cô chủ nói muốn yên tĩnh trong phòng nghỉ ngơi nên không dám gọi.
Nay thấy cô chủ xuống nên tôi..
tôi mới..."
Chả hiểu cái tên Đông Đông này ở đâu chui ra như ma như quỷ, cau mày hắng giọng: "Đúng là cái loại đàn ông mặt dày không có liêm sỉ."
Tôi lạnh