Một người, hai người, ba người…
Sau khi Vấn Thiên rời đi, không đến một phút, lại xuất hiện sáu cao thủ của Long Hồn. Sáu gã cao thủ hoặc là xuất hiện xa xa trên đường, hoặc là đứng trên sườn dốc, hoặc là đứng bên hàng cây, từ bốn phía xung quanh vây Mười Một lại.
Mười Một liếc mắt đảo qua trên mặt sáu người, sáu người mỗi người tóc đều đã bạc một chút, nhìn qua tuổi nhỏ nhất cũng phải ngoài năm mươi, mà lớn nhất chính là một người nhìn tuổi chừng sáu bảy mươi. Sáu người này hắn đã gặp qua, trong đó hai người của võ học tổ là Bá Đao cùng Vô Ngân, còn lại bốn người đều rất lạ mặt, cũng không biết trong bốn người này có mấy người là tam đại cao thủ của dị năng tổ. Mặt khác, có quan hệ cùng hắn chính là Bàn Phật, Kim Cương, Lục Dương, cùng với Thiết Tỏa mà tối hôm qua vừa xuất hiện, mấy cao thủ bọn Băng Nham đều không có xuất hiện.
Về phía Mười Một chính là năm người bốn phía thành lập phòng ngự trận thế, đem Lãnh Dạ bảo vệ chính giữa. Bọn họ đều biết, kế tiếp chính là lúc liều mạng.
“Lãnh Dạ!” Bá Đao đột nhiên tiến tới hai bước, Lãnh Dạ giơ súng lên ngắm ngay hắn, cảm giác được Lãnh Dạ đã tập trung vào mình, Bá Đao không đi tới nữa, dừng lại lạnh lùng hỏi: “Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội tổ chức hay sao?”
Lãnh Dạ lộ ra vẻ mặt tươi cười khổ sở, súng ngắm trong tay nhưng không hề giải thích, ngoài miệng nói: “Ta chỉ là muốn chứng minh mình trong sạch.”
“Ngươi lại đây, chúng ta có thể giúp ngươi!”
“Xin lỗi Bá Đao tiền bối.” Lãnh Dạ lắc đầu nói: “Phải tìm ra là ai hãm hại chúng ta trước, ta không thể tín nhiệm các ngươi.”
Một người cách Bá Đao không xa hừ mạnh một tiếng nói: “Với phản đồ này nói nhảm nhiều vậy làm gì? Cái tên tiểu tử tên Băng kia, đầu tiên là bỏ vũ khí xuống, sau đó theo chúng ta trở về tiếp nhận phán xử.”
Người này nhìn bề ngoài đại khái chừng hơn sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, trên mặt cũng có không ít nếp nhăn. Chính là hai mắt hắn lại không lúc nào không tản ra tinh mang nhiếp nhân, mặt vuông miệng dày, mặc dù quần áo đơn giản nhưng tại đây gió lạnh thổi mạnh nhưng vẫn đứng thẳng tắp, vừa nhìn là biết trình độ võ học của hắn rất không tầm thường.
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Trên mặt người này hiện lên một tầng sắc mặt giận dữ, cười lạnh nói: “Hảo, tiểu tử cuồng vọng, không hổ là hảo đồ đệ do thần kiếm dạy dỗ. Nhớ kĩ! Danh hiệu của ta là Chiến Hồn!”
Đối với cái tên này Mười Một không hề có cảm giác gì, nhưng sắc mặt Lãnh Dạ đột nhiên thay đổi một chút. Chiến Hồn chính là một trong ba đại cao thủ của Long Hồn võ học tổ, nghe nói Chiến Hồn trong tổ võ học là người xa cách mọi người nhất, cũng là người mà mỗi người đều tránh không muốn cùng hắn gặp gỡ.
Bởi vì, hắn gọi là Chiến Hồn
Chiến tranh chi hồn, vì chiến mà sinh.
Nghe nói chiến hồn học võ có thành tựu thì bắt đầu đi khắp thiên hạ tìm kiếm cao thủ đề luận bàn võ học, bất quá cùng hắn luận bàn võ học hầu như đều là mất mạng. Mặc dù chưa có chết người, nhưng thụ thương một chút là không tránh khỏi, trong đó đối thủ của hắn có không ít người bị trọng thương. Khiến cho người ta thấy là sợ, nghe nói Chiến Hồn tới thì cả đám đều đóng cửa cáo bệnh không ra. Không phải những người này không muốn “mặt mũi”, nhưng tính mạng sao với “mặt mũi” quan trọng hơn, chiến Hồn này thật sự là ra tay quá độc ác. Nghe nói đối thủ của hắn trong mười người thì có sáu người bị đánh đến mất tay gãy chân. Hơn nữa võ công của hắn thật sự rất cao, cho nên nếu có thể không đánh thì đều cố hết sức để không phải đánh.
Sau đó chính phó lãnh tụ thứ hai của Long Hồn nghe nói sự việc của Chiến Hồn, khi đó đã vào tuổi cổ lai hi, đích thân xuất mã, tìm được Chiến Hồn rồi ra tay đánh bại hắn. Từ lúc đó Chiến Hồn đã thành một thành viên của Long Hồn, chỉ là tính tình muốn tìm người gây chuyện của hắn vẫn không thay đổi, cơ hồ trong Long Hồn mỗi người đều đánh nhau với hắn vài lần, cuối cùng khiến cho mọi người tránh hắn như tránh quỷ, cái tên “Chiến Hồn quỷ kiến sầu” cũng từ đó mà ra.
Chiến Hồn ngoại trừ mê võ ra, tính tình cũng tương đối dữ tợn. Thường thường một lời không hợp ý sẽ ra tay đánh người, kể cả ngươi là người đứng đầu Long Hồn hắn cũng sẽ không nể mặt. Bởi vì hắn là chiến hồn bất khuất, toàn thân đều là ngạo khí, trừ khi ngươi bằng công phu của mình đánh bại hắn, nếu không hắn sẽ không phục bất kì kẻ nào. Nghe nói đến bây giờ có năng lực làm cho hắn khâm phục cũng chỉ có một người “phó tọa” lúc đầu. Còn về lãnh tụ đời thứ ba và thứ tư, hắn tất cả đều không để vào mắt.
Như vậy một người khó có thể chế ngự, hôm nay cư nhiên cũng gặp ở chỗ này, có thể tưởng tượng được người đứng đầu Long Hồn nhiệm kì thứ tư này dám chắc là đã rất vất vả mới mời được Chiến Hồn ra, cũng cho thấy trong mắt Long Hồn coi trình độ của Mười Một cao tới mức nào.
Hôm nay thật sự là có chắp cánh cũng không thể bay được a! Lãnh Dạ trong lòng không khỏi thầm thở dài. Mười Một cố nhiên không có nghĩ nhiều như Lãnh Dạ, mặc dù hắn có nghe nói qua tên của Chiến Hồn, hơn nữa Lục Dương cũng từng nói qua cho hắn, ngàn vạn lần đừng có chọc, người này trong Long Hồn chính là người điên được xưng “Quỷ kiến sầu”. Nhưng như vậy thì thế nào? Nếu chỉ vì như vậy mà hắn thúc thủ đợi người tới bắt, vậy hắn còn là Mười Một sao?
Lúc này Vấn Thiên không biết từ lúc nào đã trở lại, như u linh đột nhiên xuất hiện phía sau Vô Ngân. Nhìn Mười Một giơ cái bộ mặt lạnh lung đó ra, Vấn Thiên thở dài nói: “Băng, bỏ cuộc đi. Mặc dù các ngươi nhiều lần đột nhiên thay đổi đường đi làm rối loạn kế hoạch của chúng ta, khiến cho người phía sau không có cách nào đuổi theo. Nhưng bây giờ ở chỗ này lại là đại biểu của nhừng nhân vật tinh anh nhất Long Hồn.”
“Ồ.” Mười Một chậm rãi giơ con dã chiến đao trong tay lên, mũi đao chĩa thẳng vào Chiến Hồn nói: “Đánh đi!”
Trong mắt Chiến Hồn hiện lên một tia tức giận, bước mạnh từng bước tiến về phía trước, hừ mạnh nói: “Hảo!”
“Ai!” Cách Mười Một khoảng ba mươi thước phía sau, một người đúng ở trên sườn dốc toàn thân quần áo đường trang, ước chừng năm mươi tuổi, mặt vuông tai to, nhìn qua rất có phong cách nam tử, nhẹ giọng thở dài nói: “Tội gì mà phải tới?”
“Hừ!” Chiến Hồn vung bàn tay to kêu lên: “Các ngươi ai cũng không cho phép được ra tay!”
Lãnh Dạ đem súng ngắm chuẩn xác dời về phía bắp đùi của Chiến Hồn, chỉ đợi Mười Một ra lệnh, hắn sẽ không chút do dự bóp cò. Mặc dù rất không tình nguyện tham gia trường nội chiến này, càng không muốn hướng về tiền bối mà mình luôn tôn trọng nổ súng. Chính là vì tội danh “phản đồ” đáng chết này. Ai!
Thành thật mà nói, Lãnh Dạ cũng không coi trọng Mười Một, nhưng từ trong đám người này đi ra đơn đả độc đấu để cho người ta đánh, còn không bằng tập trung lực lượng mở một đường ra. Người của Long Hồn là một đám tự biết thân phận, là khinh thường đối với vũ khí, nhất là mấy lão cao thủ đồng lứa này đúng là càng khinh thường binh khí nóng. Chiếm trong tay ưu thế về vũ khí viễn trình công kích, có lẽ bọn họ còn có cơ hội.
Mười Một không có phản ứng, chỉ là lạnh lùng nhìn Chiến Hồn. Chiến Hồn đợi hồi lâu cũng không thấy Mười Một có động tác gì, hừ một tiếng cũng mặc kệ trong tay Lãnh Dạ có súng ngắm đang chĩa về phía mình, mấy người vây quanh đang xiết chặt vòng vây lại.
Ngay lúc này thì Mười Một đột nhiên quát khẽ: “Khai hỏa!”
“Đoàng!” Súng ngắm của Lãnh Dạ đã bắn phát đầu tiên. Tốc độ tử đạn lấy mắt thường không thể nhìn thấy được hướng về phía bắp đùi Chiến Hồn bắn ra. Chiến Hồn trên mặt hiện ra vẻ cuồng nộ, bắt buộc dùng sức nhảy về phía bên cạnh tránh né, tử đạn nhất thời đã bị trượt, đánh vào trên mặt đất, trên đó xuất hiện một lỗ nhỏ sâu không thấy đáy. Chính lúc chiến hồn chưa kịp phát tiết một bụng tức giận, Lãnh Dạ đã rút khẩu Sa Mạc Chi Ưng vốn phân phối cho Hầu Tử ra, tử đạn liên tiếp hướng về phía đùi của Chiến Hồn bắn tới. Bất đắc dĩ dưới tình huốn này Chiến Hồn cũng chỉ có thể chật vật tránh né tử đạn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tới gần được.
Cũng cơ hồ ngay khi Lãnh Dạ bắn phát đầu tiên, Hầu tử oa một tiếng to, AK47 trong tay quét một vòng. Phía trước là Bá Đao, Vấn thiên cùng Vô Ngân, ba người
chấn động, ngoại trừ Vấn Thiên đột nhiên biến mất ra bên ngoài, Bá Đao cùng Vô Ngân xung quanh chật vật vạn phần né tránh.
Mặt khác ba người càng không cần phải nói, bọn họ chưa từng nghĩ những người trẻ tuổi này hoàn toàn không đề ý đến quy củ, nói đánh là đánh, hơn nữa đánh lại hoàn toàn không hề báo trước, trong thời gian ngắn cũng rối loạn tay chân. Cũng may là bọn họ từ khi bắt đầu vẫn đề phòng mấy người trẻ tuổi này. Cho nên mặc dù chật vật đến luống cuống tay chân nhưng tạm thời không có thương vong. Nếu không dưới tình huống không cảnh giới này, đột nhiên có tên lao đến, sợ rằng thực sự chẳng có mấy người có thể né tránh được dễ dàng.
Sau khi Mười Một ra lệnh, vốn đang khẩn trương vạn phần, Vịt Bầu cùng Walter càng cuống quýt bóp cò, một loạt tử đạn bay nhanh ra từ nòng súng. Cũng may trong tay bọn họ đều là M4A1 có khả năng bắn liên tục, mặc dù bị lực phản chấn từ khẩu súng đẩy bắn hắn về sau, nhưng chỉ cần nhắm ngay vào phạm vi đại khái, quét qua một vòng cũng sẽ có ít nhất một hai phát uy hiếp được đối phương.
“Triệt!” Mười Một hét lớn một tiếng, từ bên hông Walter lấy ra một cây súng. Liên tiếp bắn hai nhát đẩy lui nam tử mặc đường trang nấp sau ngọn đồi. Hắn xem ra tên đường trang nam tử này mới tạo ra tính uy hiếp cao nhất, lại chặn ở đường lui phía sau, không bức lui được hắn, bọn họ rất khó đi qua con đường này.
Mười Một hai súng liên tục bắn bức lui hai người phía sau, lúc này mới lộ ra một lỗ hổng. Năm người xếp thành thế trận cẩn mật, một bên đánh còn một bên hướng về phía sau lui đi.
Chiến Hồn đã tức giận đến râu mép dựng đứng, trừng mắt oa oa kêu to. Hắn cho tới bây giờ chưa hề bị uất ức như ngày hôm nay. Súng ngắm với đạn cao xuyên thấu lực của Lãnh Dạ vô luận hắn có trốn phía sau cái cây to hơn, vẫn là một súng có thể xuyên qua cả thân cây. Hơn nữa nơi bị bắn toàn là bắp chân với cẳng chân. Nếu không phải thực lực hắn siêu tuyệt, lực phản ứng kinh người, sợ rằng muốn rời khỏi cũng thật không dễ dàng. Súng ngắm qua đi lại là một tràng súng ngắn, ngay sau đó lại là Hầu Tử nọ gần như điên cuồng liều mạng bắn quét tới, bức Chiến Hồn, Bá Đao cùng Vô Ngân ba gã cao thủ tựa như khỉ không ngừng từ sau thân cây này vọt đến lánh sau một thân cây khác.
Chiến Hồn bên này, Hầu Tử cùng Lãnh Dạ phối hợp ăn ý, tạm thời còn có thể ngăn chặn. Bên kia do Walter cùng Vịt Bầu chủ công, Mười Một lâu lâu bồi vào một hai phát súng cũng miễn cưỡng có thể ứng phó được, hơn nữa hai người liên tục bắn hết cả hai băng đạn, Walter cùng Vịt Bầu cũng dần dần học được chút bản lĩnh, bắn cũng không tồi tệ như lúc ban đầu. Điều duy nhất khiến người ta tức giận chính là hai người này tốc độ thay đạn của hai người này quả thực ngô nghê, nhất là Vịt Bầu, lần đầu tiên thay đạn thì run rẩy, đút thế nào đạn cũng không vào, thiếu chút nữa thì rơi cả ra. Walter tại Lang Nha dong binh đoàn mấy năm cũng không phải hoàn toàn vô ích, Carlos có ý bồi dưỡng nó coi như là có bài có bản. Hơn nữa dựa theo phương pháp Mười Một nói ngay từ đầu, hai người bọn họ thì một người yểm hộ, một người đổi đạn, hơn nữa Mười Một thỉnh thoảng bồi một súng vào, tạm thời coi như là qua được.
Nhưng Long Hồn dù sao cũng là Long Hồn, hơn nữa sáu người này đều là cao thủ đứng đầu Long Hồn, mặc dù ngay từ đầu không chú ý bị làm cho luống cuống tay chân, nhưng cũng rất nhanh trấn định lại như thường. Thậm chí có thể ở trong thương cơn mưa đạn tìm kiếm khe hở, chậm rãi hướng tới năm người bọn Mười Một càng ngày càng gần.
Kỳ thật Long Hồn ngay từ đầu đã bị đánh cho chật vật như vậy cố nhiên có liên quan đến việc bọn họ khinh địch, trọng yếu hơn là không hy vọng liều mạng với đám hậu bối này. Đổi lại thật sự là địch nhân, bọn họ sớm đã chẳng thèm nói gì mà lao thẳng tới, khiến cho ngươi ngay cả bắn cũng không có cơ hội, trực tiếp đánh gục luôn rồi. Hơn nữa bọn họ cũng thật sự không nghĩ đám tiểu bối cư nhiên ác độc như vậy, ngay cả quy củ trong chốn giang hồ cũng không để ý, thậm chí miệng chưa nói lời nào đã trực tiếp khai hỏa, cũng thật sự là làm cho cao thủ tức giận không thôi.
“Đinh!” một quả lựu đạn sắt từ đâu trong trận của năm người bay ra, một mạch lao tới bên cạnh bọn Chiến Hồn
“Lựu đạn!” Đường trang nam tử chợt quát một tiếng đồng thời giữa sân sáu nhân ảnh đồng thời hướng về sáu phương hướng phân biệt phóng ra ngoài.
“Oanh!” Lựu đạn nổ tung, cát bụi bốc lên mù trời.
“***!”Chiến Hồn trên mặt đất nhảy dựng lên, không đề ý tro bụi dính vào trên mặt, tức giận quát một tiếng lao thẳng vào trong màn sương khói đầy trời. khi lao ra khỏi màn sương khói thì mới thấy năm tên tiểu hỗn trướng đã chạy xa rồi.
Chiến Hồn ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, thân hình chợt lóe đuổi theo sát phía sau năm người. Bá Đao, Vô Ngân bốn người cũng cản mang đứng lên theo sát phía sau Chiến Hồn, chỉ có tên nam tử mặc đường trang, không biết từ lúc nào lại đứng ở trên sườn dốc kia, đang khoanh hai tay nhìn về phía trước hai gia hỏa một đuổi một chạy.
“Ngươi không đuổi theo sao?” Vấn Thiên không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh đường trang nam tử.
Đường trang nam tử không đáp hỏi lại: “Ngươi hy vọng ta đuổi theo sao?”
Vấn Thiên cười cười nói: “Để cho thủ hạ ngươi chạy đông chạy tây, còn mình lại đứng đây ngắm phong cảnh, ngươi không xứng là tổ trưởng tổ võ học a, Thiên Hải.”
Thiên Hải?
Nếu Mười Một cùng Lãnh Dạ nghe đến cái tên này chắc chắn sẽ chấn động, dường trang nam tử này chính là tổ trưởng võ học tổ, Thiên Hải?
Thiên hải cười cười nói: “Ngươi cũng không có tư cách nói ta, ngươi…”
“Khái!” Vấn thiên vôi ho một tiếng cắt đứt lời nói của Thiên Hải, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, tự lầm bầm lầu bầu nói: “Bọn Liệt Hỏa sao còn không tới?”
Thiên Hải trợn trừng mắt nói: “Ngươi còn hi vọng lão đầu tử kia có thể giúp được cái gì chứ? Cẩn thận hắn châm lửa đó, lằng nhằng là cháy cả ngọn núi này.”
Vấn Thiên cười cười, đang định nói chuyện thì xa xa đột nhiên lại oanh một tiếng nổ.
Thiên hải hoàn toàn không bị thanh âm trận lựu đạn nổ này làm cho lo lắng, trề môi nói: “Theo ngươi đoán, bây giờ chắc là chia đường rồi chứ?”
“Ân!” Vấn Thiên gật đầu: “Chắc là lúc này.”
Xa xa, Mười Một lại dùng một trái lưu đạn đem bọn người Chiến Hồn đang đuổi theo bức lui, tranh thủ được một chút thời gian.
“Tán!” Mười Một khinh quát lớn một tiếng, bỏ lại Lãnh Dạ cùng bọn Hầu Tử bốn người, một mình đi vào trong rừng.
Bọn Lãnh Dạ cũng không do dự nhiều, Lãnh Dạ kéo tay Walter, chạy ngược hướng Mười Một. Còn Hầu Tử cùng Vịt Bầu xoay người, vừa hai súng hướng về phía sau bắn điên cuồng, vừa chậm rãi lùi về, đồng thời tranh thủ cho chúng nhân thêm một phút thời gian.