“Hầu Tử!" Lãnh Dạ chạy đến chỗ xa hét lớn một tiếng, hắn căn bản chẳng cần dùng đến bao nhiêu lực khí, bởi vì hiện tại năm người đều đã mang theo tai nghe, tin tức lúc nào cũng có thể truyền tới kịp thời.
Hầu Tử bắn nốt phát đạn cuối cùng trong băng, chẳng dừng lại bao lâu mà chạy ngay sang một hướng khác. Trong khi đổi hướng hắn đã kịp thay một băng đạn mới. Vịt Bầu cũng vội vã bám sát ngay theo sau Hầu Tử, vừa mau chóng lui lại phía sau, vừa thỉnh thoảng bắn vài nhát.
Lúc này năm gã đã chia ra ba hướng khác nhau. Mười Một chạy vào rừng, Lãnh Dạ và Walter lao về phía sườn dốc, Hầu Tử và Vịt Bầu thì men theo đường núi mà chạy.
“Đoàng!” Khẩu súng bắn tỉa của Lãnh Dạ nhằm vào mấy cao thủ Long Hồn đang đuổi theo bắn một phát, rồi không cần biết có trúng cái gì không, bắn được một nhát xong liền lập tức kéo theo Walter tiếp tục chạy xuống núi.
Chiến Hồn trong lúc toàn lực chạy tới phải chật vật lắm mới tránh được viên đạn của Lãnh Dạ, sau khi đứng thẳng người dậy thì phát hiện Hầu Tử và Vịt Bầu chẳng biết đã chạy tới hướng nào trong rừng rồi.
Chiến Hồn hừ mạnh một tiếng, đuổi theo vết chân Mười Một để lại một mình lao vào trong rừng. Bốn cao thủ Long Hồn phía sau cũng phân thành ba tổ rất ăn ý, Bá Đao và một nam tử áo trắng theo sau Chiến Hồn, Vô Ngân thì đuổi theo hướng Lãnh Dạ chạy xuống núi, một nam tử mắc áo xanh khác thì đuổi theo hai người bọn Hầu Tử.
Mười Một cứ lao đi trong rừng, cố gắng hết sức lợi dụng rừng cây dày đặc để ngăn cản truy binh phía sau. Nhưng cao thủ của Long Hồn há lại có thể bị hắn cắt đuôi dễ dàng như vậy?
Đột nhiên, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng vang lên, một trận kình phong lạnh buốt thổi tới sau ót. Thân thể Mười Một nghiêng về phía trước theo phản xạ, đạo kình phong đó sượt ngay qua đầu, ngay sát làn da phía trên, sau đó phốc một tiếng đập ngay vào thân cây phía trên Mười Một, vỏ cây bắn tung tóe ra bốn phía.
Mười Một mau chóng liếc nhìn về phía cái cây kia một chút, không ngờ lại nhìn thấy một hòn đá to bằng chừng ngón tay cái đang cắm sâu vào trong thân cây kia.
Chỉ trong khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên đó, người phía sau đã đuổi tới nơi, một luồng kình phong cuồng bạo từ phía trên đầu Mười Một chụp thẳng xuống.
Trong mắt Mười Một lóe lên một tia sát cơ, đột nhiên chân trái bước nhanh về phía trước, nền đất sét mềm nhũn lập tức để lại một dấu chân rất sâu, bùn đất xung quanh đã bao phủ lên bàn chân hắn rồi. Thân thể Mười Một vẫn lao về phía trước một chút theo quán tính, nhưng hắn vẫn cứ cố dừng lại trong thế điên cuồng lao di. Tiếp đó cả thân hình quay về phía sau, con dao dã chiến trong tay hung hăng chém ngược lại.
“Ý?” Chiến Hồn đã gần chạy tới sau lưng Mười Một phát ra một tiếng kinh thán, hiển nhiên là không ngờ Mười Một có bản sự trong lúc toàn lực chạy đi còn có thể đột nhiên nghịch chuyển khí tức quay ngược lại. Chiến Hồn tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, hai chân dụng lực ấn mạnh xuống đất, cả thân hình đã vụt qua đầu Mười Một, vững vàng hạ xuống phía trước.
Nhưng hai chân lão còn chưa đứng vững thì Mười Một đã một lần nữa tấn công. Thân thể hơi cúi xuống, con dao dã chiến đâm thẳng tới chỗ Chiến Hồn vừa đặt chân, mũi dao hướng tới lưng lão mà đâm. Trên mặt Chiến Hồn lộ ra một tia phẫn nộ, không ngờ tên tiểu bối này lại ti bỉ đến vậy. Nghĩ đến Chiến Hồn lão xuất đạo đã mấy chục năm, trận chiến nào mà không công bằng tỉ thí? Cho dù cùng người ta quyết đấu sinh tử thì cũng quang minh lỗi lạc, đánh ngã đối thủ cũng chờ đối phương đứng lên xong rồi mới tiếp tục, tuyệt không thừa cơ đánh lên. Nhưng tên tiểu bối này thì khác hắn, đầu tiên chẳng thèm ho một tiếng mà đã nổ sung, bức cho lão bối rối tay chân, sau đó thì nhân lúc rối loạn còn dùng đến cả lựu đạn. Lúc này thì nhân lúc người ta còn chưa tiếp đất mà đánh lén từ sau lưng. Một bên cảm than đời sau không bằng đời trước, một bên thì tức giận đến muốn ói máu. Khi thân thể còn ở giữa không trung, dùng toàn lực quay người lại, mặt hướng về phía Mười Một, song chưởng đẩy ra, trong lúc vội vã chỉ có thể dùng hết sức bức lui Mười Một mà thôi. Nhưng bởi vì xuất lực quá mạnh mà không kịp thu lại, hai chân sau khi tiếp đất thì lại bị lực dư chấn đẩy lui về sau hai bước mới dừng lại được. Lúc này Chiến Hồn sắc mặt đã biến thành vừa đỏ vừa tím, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm. Nếu đối mặt lão là môt tuyệt đỉnh cao thủ bức lão đến mức chật vật thế này thì còn được, nhưng đó lại là một tên tiểu bối mà các phương diện đều kém xa lão, hơn nữa còn dùng các thủ đoạn ti bỉ, sao có thể không khiến cho vị tông sư một đời này không nổi giận cho được chứ.
Kì thực Chiến Hồn đã trách nhầm Mười Một, bởi vì trước nay chưa từng có người nào dạy hắn, trong chiến đầu phải công bằng, đặc biệt là khi gặp cao thủ cần phải lịch sự và tôn kính, phải để cho bị đánh mà không đánh trả, bị mắng mà không mắng trả, vân vân. Ngược lại. “Ma Quỷ” vẫn luôn giáo dục hắn phải ti bỉ và vô sỉ, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn. Dù là ngươi có ti bỉ hơn, vô sỉ hơn cũng chẳng sao, yêu cầu của bọn chúng chỉ là có thể trong thời gian ngắn nhất giết chết đối thủ.
Chẳng lẽ ngươi hi vọng một tên sát thủ vốn phải nấp ở góc tối nhảy ra quyết đấu cùng ngươi? Hay là hi vọng một tên bắn tỉa vốn có thể đứng từ xa giết chết mục tiêu bỏ qua cơ hội mà chạy đến bên cạnh ngươi, đâm ngươi hai đao thì ngươi mới thoải mái?
Sát thủ luôn có một niềm tin duy nhất: Chỉ cần kết quả, không hỏi thủ đoạn.
Mười Một thực sự đã phát huy được cái đặc điểm này đến mức lâm li tận trí, không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để có thể giết chết đối thủ, nhờ vậy mới có thể bức Chiến Hồn tới mức chân tay rối loạn như bây giờ.
Trên thực tế, đây mới chỉ là bắt đầu…
Chiến Hồn trong lúc vội vã chỉ kịp vỗ ra một chưởng mang theo kình phong mạnh mẽ, không ngờ vẫn có thể bức lui Mười Một. Một chưởng như thế này hắn cũng đã từng thấy qua, chính là trong quãng thời gian làm bảo tiêu ở nhà Mardy, ở dưới căn mật thất đó khi lần đầu gặp mặt Lục Dương, lão cũng từng biểu diễn qua một lần. Lúc đó Mười Một đối vớii loại chưởng phong vô phong khởi lãng*, kinh thiên động địa này cực kì kinh ngạc, đáng tiếc là sau này vô luận là hắn có nỗ lực đến như thế nào cũng chẳng thể tu luyện được một chưởng đó đến trình độ như của Lục Dương, thậm chí một chưởng hắn vỗ ra chẳng mang theo được bao nhiêu tiếng gió, đừng nói đến có thể tạo ra một trận cuồng phong có thể thổi một người lung lay lảo đảo như thế này.
*Vô phong khởi lãng: Không có gió mà nổi sóng.
Lúc này, hắn lại một lần nữa thể nghiệm được cơn lốc đáng sợ này. Đây tuy chỉ là một chưởng đánh ra trong lúc vội vã của Chiến Hồn, nhưng tu vi của lão chẳng giống như Lục Dương tu vi bị phế vừa tu luyện lại từ đầu lúc đó. Nếu nói một chưởng của Lục Dương lúc đó thổi cho Mười Một lung lay vài cái thì một chưởng của Chiến Hồn vỗ ra lúc này tạo ra một trận cuồng phong có thể thổi bay Mười Một về phía sau. Thổi bay đến sáu bảy mét về phía sau, khi rơi xuống đất vẫn bị dư chấn khiến cho phải lùi tiếp về sau ba bước.
Lúc này hai người đang đứng cách nhau bảy tám mét, bốn mắt nhìn nhau. Chiến Hồn sắc mặt tím tái phẫn nộ nhìn Mười Một, còn Mười Một trên mặt tuy vẫn chẳng có biểu tình gì nhưng trong mắt đã lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Phía sau lưng liên tục truyền tới hai tiếng xé gió, Bá Đao và một cao thủ khác của Long hồn đã đuổi tới, phân biệt đứng ở hai phía phải trái hai bên Mười Một, cùng với Chiến Hồn đang đứng phía trước tạo thành ba góc vây Mười Một lại.
Mười Một và Chiến Hồn đều không nhìn lại hai người từ phía sau đuổi tới, bởi vì bọn họ biết hai người này sẽ không xuất thủ, chưa nói tới chuyện Chiến Hồn không cho phép, chỉ riêng chuyện bọn họ tự trọng thân phận đã đủ để họ không liên thủ đối phó với một tên tiểu tử hậu bối rồi.
Bá Đao và cao thủ kia sau khi đứng vững liền đưa mắt nhìn về đối phương, từ trong mắt nhau đều nhìn ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều vẫn luôn bám sát không xa phía sau Chiến Hồn, từ lúc Chiến Hồn ném viên đá, Mười Một co người rút dao chém tới Chiến Hồn, sau đó Mười Một lại chủ động công kích, Chiến Hồn trong lúc vội vã vỗ ra một chưởng bức lui hắn. Cả một loạt hành động này nhìn thì tựa như rất dài, nhưng trên thực tế từ lúc bắt đầu ném hòn đá cho tới cuối cùng chỉ có chừng hơn một giây, tốc độ và sự kinh hiểm trong đó thực sự là khó có thể dùng lời mà hình dung nổi.
Nếu đổi lại là một người bình thường nào đó ở bên cạnh, nhìn cái cảnh như tên bay đạn chớp này, nhiều nhất chỉ thấy mắt hoa lên một chút sau đó chỉ còn nhìn được hai người kia
đã lùi ra và đưa mắt nhìn nhau. Nhưng hai người bọn Bá Đao đều là cao thủ, hai người họ vẫn luôn ở phía sau, đối với nhất cử nhất động trước mắt đều nhìn thấy rõ ràng. Sự kinh ngạc của bọn họ không phải là vì Mười Một có năng lực khiến cho Chiến Hồn khốn đốn như vậy, mà kinh ngạc là vì biểu hiện vừa rồi của Mười Một, vẻ trầm ổn tựa như chẳng phải của một tên tiểu tử vừa ra khỏi lều tranh, ngược lại mỗi bước đi của hắn đều có một sự tính toán tinh minh chuẩn xác, tính đúng việc Chiến Hồn sẽ nhảy qua đầu mình, hơn nữa đến cả vị trí đặt chân cũng chẳng hề sai sót. Loại biểu hiện này tỏ ra hắn còn có kinh nghiệm hơn cả mấy lão đầu họ, những người đã từng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến.
Tuy thân phận của Mười Một tại Long Hồn đã chẳng còn phải là bí mật gì nữa, bọn họ cũng đều biết người này trước đây là một siêu cấp sát thủ do “Ma Quỷ” bồi dưỡng ra. Nhưng, người này còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng ở độ tuổi còn trẻ như thế này mà đã có một kinh nghiệm chiến đầu phong phú tới vậy, người này trước đây rốt cuộc là sống như thế nào?
Chuyện này cũng chẳng thể trách bọn Bá Đao được, cái này chẳng khác chi một đứa trẻ mới hai ba tuổi biểu hiện ra học thức mà chỉ giáo sư đại học mới có, làm gì mà chẳng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chứ?
Tại trường, Mười Một vẫn chẳng biết bọn Bá Đao đang nghĩ gì về mình. Bàn chân vừa chạm đất đã liền phát động một đợt tấn công mới. Nhưng Mười Một nhanh, Chiến Hồn lại càng nhanh hơn. Mười Một vừa mới tiến về phía trước một bước, đột nhiên một luồng kình phong đã thổi thẳng tới mặt hắn, sắc mặt Mười Một lập tức biển đổi. Hắn phát hiện mình và Chiến Hồn đồng thời bước lên một bước, nhưng một bước này của Chiến hồn không ngờ loáng cái đã vọt qua bảy mét tới trước mặt mình. Thế này làm gì mà chẳng khiến cho hắn kinh ngạc chứ?
Tuy trong lòng cảm thấy chấn kinh, nhưng chân tay của Mười Một cũng không chậm. Tư tưởng còn chưa kịp truyền đạt mệnh lệnh thì thân thể đã có phản ứng rồi. Con dã chiến đao đang cầm chếch trong tay của hắn xé nát không khí, hóa thành một đạo hắc mang chém thẳng tới cổ Chiến Hồn.
Chiến Hồn cười lạnh một tiếng, tay trái giơ cao lên, hậu phát tiên chế ngăn cản ngay con dao của Mười Một lại, một ngón trỏ thò ra, chậm rãi đâm thẳng tới cổ tay Mười Một.
Đây là một loại cảm giác rất quái dị, rõ ràng là một chỉ này của Chiến Hồn tốc độ rất chậm, chậm đến mức giống như ốc sên bò vậy, nhưng thân thể Mười Một lại chẳng thể theo kịp tốc độ của nó, khi hắn khó khăn lắm mới khống chế được cánh tay mình và muốn rời đi thì ngón tay của Chiến Hồn đã điểm lên cổ tay hắn rồi.
Hệt như chạm vào điện vậy, cả cánh tay phải của Mười Một run rẩy kịch liệt một trận, dã chiến đao trong tay đã chẳng thể nắm chắc được mà bay đi, cắm sâu vào trong đất, chỉ lộ ra một nửa thân dao và chuôi dao.
Lúc này, cả thân hình Mười Một cũng lui về phía sau bốn năm bước mới đứng vững được, tay trái nắm chắc cổ tay phải, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Chiến Hồn, sắc mặt của hắn sau nháy mắt đã biến thành trắng bệch, những hạt mồ hôi to bằng hạt đầu từ trên trán chảy xuống.
Một ngón tay! Chỉ là sức mạnh của một ngón tay mà đã có thể khiến cho Mười Một chẳng có sức mà ngăn cản như vậy rồi, đây chính là thực lực chân chính của Long Hồn sao?
Nhưng Mười Một chẳng hề biết rằng, không chỉ hắn trong lòng hoảng sợ, trái tim Chiến Hồn cũng vạn phần kinh ngạc. Cần phải biết, một chỉ nhìn thì có vẻ bình thường mà Chiến Hồn vừa sử dụng, chính là đã dùng đến chỉ lực của Nhất Chỉ Thiện a.
Nhất Chỉ Thiện, trong võ học cổ của Long Quốc là một một công phu rất cao thâm. Tu luyện nó cũng giống như đại đa số các môn võ học khác, từ nông đến sâu, từ dễ đến khó, từng bước từng bước tu luyện mà thành. Muốn luyện môn công phu này, khi vừa bắt đầu cần phải quen thuộc tư thế ‘đầu tâm đỉnh địa, song cước hướng thiên’ (gần như trồng cây chuối – vovong). Đợi đến khi đã đứng ngược được mấy thời thần mà không cảm thấy đầu choáng mắt hoa thì mới có thể miễn cưỡng tính là đã qua được giai đoạn đầu tiên. Tiếp đó lại thay thế từ hai bàn tay chống đỡ cả thân thể thành hai ngón tay trỏ, cuối cùng lại đến một bàn tay, rồi đổi thành một ngón tay trỏ chống đỡ cả thân thể, Nhất Chỉ Thiện đến mức này mới được xem như là có tiểu thành. Những huấn luyện phải trải qua tiếp đó đều không phải là người thường có thể làm được, cần phải ở trên mặt đất cắm một thanh đao hoặc những lợi khí có đầu nhọn xuống, người huấn luyện phải đặt ngón tay trỏ của mình lên rồi đứng lộn ngược lên. Không chỉ cần phải đem thể trọng tòan thân ép lên một ngón tay trỏ yếu nhược, còn cẩn phải lúc nào cũng dẫn khí toàn thân tập trung nên ngón tay trỏ đó, đối kháng với sự uy hiếp từ mũi đao, vạn nhất mà lơi lỏng ra một chút, đầu ngón tay không giữ được chưa nói đến vội, rất có khả năng đỉnh đầu rơi xuống mũi đao, cả mạng cũng mất theo luôn. Nhưng loại Nhất Chỉ Thiện này một khi thành công xuất sư rồi, uy lực của nó chẳng phải là thứ mà những công phu bình thường có thể so sánh. Mấy chuyện nhỏ như đâm tường phá đá chẳng cần nói đến, kể cả đục sắt khoan thép cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Một đầu ngón tay này đâm ra, thậm chí so với uy lực của một viên đạn bắn tới còn đáng sợ hơn nhiều.
Đáng tiếc là từ sau khi binh khí nóng nổi lên, những tuyệt kĩ võ học cổ của Long Quốc dần dần mai mộ, cho đến ngày nay, thần công Nhất Chỉ Thiện cùng với Thái Cực Quyền uy chấn võ lâm ngày đó đều biến thành những môn võ dùng để dưỡng sinh mà già trẻ lớn bé đều biết cả.
Theo suy nghĩ của Chiến Hồn, một chỉ này đâm ra, cả cánh tay phải của Mười Một đều sẽ bị phế bỏ. Nhưng không ngờ Mười Một lại chỉ bị chấn lui vài bước, nhìn bộ dạng của hắn tuy là chịu chút tổn thương, nhưng ít nhất thì cánh tay phải vẫn còn giữ được. Chuyện này sao mà không khiến cho Chiến Hồn kinh ngạc dị thường cơ chứ, lão chỉ tự hỏi công phu của mình đã thụt lùi từ lúc nào mà thôi?
Nhưng Chiến Hồn làm sao ngờ đến, thân thể của Mười Một căn bản đã chẳng thể tính là thân thể của nhân loại được nữa, đặc biệt là xương cốt của hắn thì càng khó có thể đứt rời. Nếu Nhất Chỉ Thiện vừa rồi của Chiến Hồn dùng hết tòan lực, xương cốt của Mười Một có thể là sẽ thực sự không cứu nổi nữa, nhưng lão vẫn quá khinh địch, mà cái giá phải trả cho chuyện khinh địch chính là cứu lại cánh tay kia cho Mười Một.
Có điều tuy xương cốt không đứt, nhưng Nhất Chỉ Thiện dù sao cũng chẳng phải là thứ mà các công phu bình thường có thể so sánh, đặc biệt là khi được thi triển ra dưới tay loại cao thủ biến thái như Chiến Hồn. Chỉ là một chỉ mới dùng tới năm sáu thành công lực này, say nháy mắt đã hủy hết kinh mạch trên tay phải của Mười Một, thương thế như thế này nếu được đưa tới bệnh viện, bác sĩ khẳng định sẽ nói “cưa tay, chẳng thể cứu được rồi.” Tuy thân thể của Mười Một có thể tiến hành tự hồi phục, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đừng hòng nghĩ tới chuyện dùng cánh tay này nữa.
Trong lúc Chiến Hồn còn đang đoán già đoán non rằng liệu có phải công phu của mình thụt lùi hay không thì Mười Một đã lại động rồi. Bỏ mặc cánh tay phải đã chẳng thể động đậy, cánh tay trái của hắn sờ lên hông, đã rút ra được một thanh chủy thủ quân dụng, đồng thời cả thân hình lao tới ngực Chiến Hồn, lưỡi thanh chủy thủ cũng dùng hết sức lực đâm tới tâm tạng Chiến Hồn.