Sau khi Văn Vi và Dương Tư Vũ xuống núi liền hẹn nhau đi uống cà phê. Mỗi tuần sau khi tế bái bà nội xong, hai người bọn họ đều cùng nhau đi uống cà phê, tâm sự chuyện gia đình.
Văn Vi ngồi vào trong chiếc xe thể thao cao cấp của mình, đây là một chiếc xe có giá hơn hai triệu Nàng là hạt minh châu trên tay Văn Cường, ông ta chỉ hận không thể mua hết toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới về cho nàng. Cũng vì chiếc xe này mà phần lớn những người theo đuổi nàng trong trường đều bị dọa cho sợ hãi, phần còn lại chủ yếu là những đại thiếu gia cho rằng gia cảnh của mình có thể sánh với Văn Vi.
So với chiếc xe thể thao của Văn Vi, chiếc xe mà Dương Tư Vũ lái có vẻ thua kém hơn nhiều, chỉ là một chiếc xe phổ thông có giá chừng hai trăm ngàn. Nhưng Dương Tư Vũ cũng đã rất hài lòng rồi. Nếu không phải vì cha nàng thương yêu con gái nên cố gom tiền mua chiếc xe này, e rằng nàng phải đi học bằng xe bus mất.
Còn về những khoản chia lợi nhuận trong gia tộc hàng tháng thì gia đình nàng đừng mong tới, số tiền mà mỗi tháng Dương gia chia cho bọn họ thậm chí còn chẳng bẳng chỗ tiền tiêu vặt của những tay thiếu gia tiểu thư lười nhác trong Dương gia.
Cũng còn may, sau khi bà nội nàng qua đời đã để lại một khoản tiền. Cha nàng dựa vào khoản tài sản này mở một công ty, nói chung cũng có thể coi là đủ duy trì những nhu cầu sinh hoạt thường nhật của một nhà ba người. Nếu không chỉ dựa vào chút tiền ít đến đáng thương mà gia tộc chia cho, cho dù chỉ là chiếc xe giá chưa tới hai trăm ngàn này Dương Tư Vũ cũng không mua nổi.
Những ngày như thế có lẽ chỉ đến khi Dương Tư Vũ gả vào Trương gia, tạo được một chút lợi ích cho gia tộc, cha mẹ nàng mới được sống những ngày tốt đẹp hơn một chút.
Sau khi hai thiếu nữ lái xe rời đi, trên ngọn núi đối diện, có hai người đàn ông trung niên vốn luôn dùng vĩnh viễn vọng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Một người trong đó hỏi: “Đã nhớ biển số xe chưa?”
“Rồi.” Người kia gật đầu đáp.
“Đi tra xét thân phận của hai người này xem.”
“Ừm.”
Cùng lúc Văn Vi và Dương Tư Vũ bị người ta theo dõi, lão già vừa ở trên núi đã đi vào một quán bán đồ điểm tâm, tìm lấy một góc và gọi phục vụ đem lên một suất ăn sáng.
Bữa sáng còn chưa được đưa lên, ông lão buồn chán cầm tờ báo buổi sáng được đặt trên bàn lên xem, tờ báo lớn che đi hoàn toàn khuôn mặt lão. Không có ai nhìn thấy người đằng sau tờ báo đang làm gì, cũng sẽ không có người lại đi chú ý tới một ông lão bình thường như thế.
“Có chuyện gì sao?” Ông lão dường như đang tự nói một mình.
Trên chiếc bàn ngay sau lưng ông ta, một người trẻ tuổi cũng đang đọc báo liền đáp: “Ừm, kế hoạch có chút thay đổi.”
“Sao?”
“Đêm qua chúng tôi đã phái người lẻn vào, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Tôi hoài nghi bọn họ hoặc là đã bị vướng mắc gì đó, hoặc là đã bị phát hiện rồi.”
Ông lão không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Người trẻ tuổi kia tiếp tục nói: “Vốn tôi còn muốn chậm rãi thưởng thức mùi vị của ly rượu mê người đó, hơn nữa ngài cũng khó khăn lắm mới quay lại được một lần, vừa khéo thuận tiện thăm thú lại đất cũ một phen. Ài, nhưng bây giờ xem ra không được rồi. Nếu người của tôi đã bị bọn chúng phát hiện, chúng ta phải nhanh chóng hành động trước khi bọn chúng kịp có phản ứng. Nếu chỉ là do vướng mắc một số chuyện gì đó mà họ không ra được, cũng phải mau chóng động thủ. Nếu không cho dù có nấp ở đâu, có an toàn hay không, sớm muộn rồi cũng bị bọn chúng phát hiện ra thôi.”
Lão nhân ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Tư liệu còn chưa chỉnh lý xong, muộn nhất là tới trưa ngày hôm nay.”
“Ý ngươi là, sau buổi trưa sẽ hành động phải không?”
“Đúng thế.”
Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.”
Lúc này, nhân viên phục vụ trong quán đã đem bữa sáng mà ông lão gọi lên, lão đặt tờ báo xuống và không nói chuyện nữa, tùy ý ăn một chút rồi thanh toán và rời đi.
Trên chiếc bàn bên cạnh, người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng đặt tờ báo trong tay xuống, đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt có chút khác thường nhìn theo bóng lưng của ông lão kia rời đi. Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, có chút vẻ âm mưu. Mà người trẻ tuổi nhìn có vẻ thư sinh nho nhà này thình lình lại chính là kẻ được mệnh danh túi khôn của Mệnh Vận, Lục Đạo.
Đến trưa hôm đó, dữ liệu trộm ra được từ căn cứ đã được chỉnh lý xong tới tám chín phần mười. Lúc này Thanh bang, Đại Quyển và Mệnh Vận mới chú ý đến, ba công thần trong nhiệm vụ lần này không ngờ vẫn chưa trở về.
“Qua hôm nay, nếu đến sáng mai mà vẫn không có tin tức, chúng ta nhất định phải lập tức hành động.” Đây là lời Lục Đạo nói lúc họp. Đường Thúc và Vu bụng phệ cũng tỏ ra đồng ý, muốn làm đại sự nhất định phải quyết đoán, do dự sẽ chỉ hại mình hại người.
Vì thế, cho dù là Mệnh Vận, Thanh bang hay Đại Quyển, nên trù bị thì trù bị, nên mài đao thì mài đao, ai lấy cũng đều sẵn sàng cho mọi chuyện.
Đến tối, ba người bọn Mười Một vẫn chưa có tin tức gì đưa về. Nhưng ở thủ đô lại xảy ra một vụ thảm án làm chấn kinh cả hắc bạch lưỡng đạo. Sào huyệt của một bang xã hội đen bị người ta đồ sát toàn bộ. Tổng cộng mười chín người. Tử trạng vô cùng thê thảm, không một ai còn sống. Khi Vu Quảng Hải biết được tin tức này thì nổi giận vô cùng, bở lẽ sào huyệt kia chính là sản nghiệp thuộc về Thanh bang của hắn.
Lần này phía cảnh sát có hiệu suất phá án cao đến bất ngờ, chỉ bỏ ra hai giờ đã tìm được manh mối. Theo lời của người theo dõi sự việc, trong mười chín người bị chết này có vài người vào buổi đêm qua đã từng trọc ghẹo mấy nữ tử Tiểu Trùng quốc. Còn về chuyện đây có phải hành vi báo thù hay không thì chẳng ai biết được.
Thì ra mười chín người này đều là bảo vệ ở quán bar ấy, đêm qua có mấy nữ tử Tiểu Trùng quốc vô cùng xinh đẹp lại còn ăn mặc khêu gợi đến đó. Mấy tên kia không nhịn nổi ngứa ngáy trong lòng nên đến trọc ghẹo một phen, bởi vì hoàn cảnh khi ấy quá ồn, người mục kích cũng chẳng nghe rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ, chỉ là vì mấy nữ tử kia thực sự quá xinh đẹp nên mới không nhịn nổi mà một mực quan sát. Sau đó dường như hai bên đều không vui vẻ mà tản đi, mấy nữ tử ngoại quốc ai nấy đều có vẻ tức giận rời khỏi quán bar, không ngờ mới qua một đêm mà đã xảy ra vụ thảm án như thế này.
Còn về chuyện tại sao lại khẳng định là người Tiểu Trùng quốc, đó là vì sau khi cãi nhau mấy gã bảo vệ kia còn bàn luận oang oang về mấy nữ nhân này, người hữu ý trong lúc bọn họ bàn luận đều có thể nghe được thì ra mấy nữ nhân kia nói tiếng Tiểu Trùng.
Và vì thế, cho dù là hai đạo hắc bạch, hay là các thế lực khác, đều đem sự chú ý đổ dồn lên người đoàn mỹ nữ của Tiểu Trùng quốc đến du lịch kia. Chẳng có cách nào. Ai bảo đám mỹ nữ này lại thu hút sự chú ý của người ta như thế chứ? Vừa nhắc tới Tiểu Trùng quốc, lúc này các thế lực liền lập tức nghĩ ngay đến đám mỹ nữ kia.
***
“Âm mưu!” Một nữ tử trung niên rất xinh đẹp đập mạnh xuống bàn nói với vẻ đầy tức giận, mấy chén trà trên bàn đều rung động kêu lên lách cách.
Trong gian phòng khách sạn ấy, còn có ba người một nam hai nữ nữa. Bốn người này đều là người phụ trách của Phong Dã tổ trong chuyến đi lần này.
Gã đàn ông duy nhất trong đó quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, hỏi: “Chức Dã, là người của ngươi làm sao?”
Nữ tử bị gọi tên kia hừ mạnh một tiếng, trợn trừng mắt đáp: “Người của ta chẳng có ai ra ngoài cả.”
“Không cần nói nữa.” Nữ tử trung niên vừa vỗ bàn kia nghiến răng căm hận nói: “Không phải người của chúng ta làm. Từ khi tới Long Quốc đến giờ, người của chúng ta ngoài việc đi thăm quan du lịch tượng trưng một chút ra, chẳng có một ai tự ý rời khỏi cả, càng đừng nói đến chuyện đi mấy chỗ kia.”
Gã đàn ông gật đầu nói: “Vậy thì là có người cố ý hãm hại chúng ta rồi. Rốt cuộc là ai đây?”
Nữ tử trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là ai, bị bọn chúng làm thế này, tất cả mọi người đều đã chú ý tới nhất cử nhất động của chúng ta rồi. Bây giờ chúng ta đi lại một chút cũng khó.”
Người trong phòng đều không nói gì nữa, nữ tử trung niên sau khi tỉnh táo lại bèn bảo: “Tỉnh Thượng, ngươi lập tức phái người đi điều tra, tìm mấy nữ nhân Trùng quốc hôm qua đã tới quán bar kia, tra rõ thân phận của bọn chúng.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, không hề do dự lập tức đứng dậy đi luôn.
Sau khi hắn rời đi, Chức Dã liền hỏi: “Hoa Gian, cảnh sát Long Quốc chắc là sẽ đến đây rất nhanh thôi, chúng ta ứng phó thế nào đây?”
Nữ tử trung niên cười lạnh mấy tiếng rồi đáp: “Không sao, chúng ta quả thực chưa từng ra ngoài. Điểm này người của khách sạn có thể làm chứng cho chúng ta. Giờ ta không lo về điểm này, mà là chuyện lần này e rằng sẽ ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta.”
“Đã xử lý sạch sẽ cả rồi chứ?” Trong một khách sạn khác, Lục Đạo một tay ung dung cầm ly rượu đỏ, tay kia giữ điện thoại.
“Sạch sẽ rồi.” Trong điện thoại vang lên câu trả lời.
“Mấy nữ nhân kia đâu?”
“Đã xử lý hết rồi, đảm bảo không có ai phát hiện ra.”
“Tốt.” Lục Đạo gật gật đầu bảo: “Phong Dã tổ chắc chắn sẽ đi điều tra thân phận của mấy nữ nhân đó. Ừm. Cứ để bọn chúng từ từ mà tra xét, ta chỉ cần Đường lão đầu và Vu bụng phệ chịu tin là do bọn chúng làm là được rồi.”
“Vậy phía Đại Quyển và Thanh bang...”
“Ừm, bây giờ bọn họ tin chắc nịch, nhưng thời gian kéo dài chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ. Chúng ta phải giúp bọn họ một tay, thêm dầu vào lửa.” Dừng một chút, Lục Đạo lại hỏi: “Người mà chúng ta mua chuộc thế nào rồi?”
“Đã nhận nhiệm vụ rồi.”
“Đáng tin không?”
“Có đáng tin hay không cũng chẳng quan trọng gì. Dù sao bọn chúng cũng sẽ không có cơ hội còn sống mà đứng ra nói chuyện.”
Lục Đạo cười lên hai tiếng âm hiểm, nói: “Tốt, kẻ phụ trách là ai?”
“Hắn là Ma Y. Cùng với tên Đại Tiên đã chết của Thanh bang là huynh đệ, sẽ không khiến người khác hoài nghi đâu.”
“Ừm.” Lục Đạo khẽ nhấp một ngụm rượi đỏ, nói: “Kỳ. Lúc nên nuôi thì
hãy nuôi, lúc nên giấu thì hãy giấu, lúc nên vứt bỏ thì phải vứt bỏ đi.”
“Tôi hiểu.”
“Cứ vậy đi. Đêm nay ta muốn nhận được tin.”
“Không thành vấn đề.”
Vừa cúp điện thoại, chiếc di động trên tay Lục Đạo lại vang lên một hồi chuông nữa.
Nhấn nút nghe, bên trong vang lên tiếng của Long Uy: “Có người muốn nghe trộm điện thoại của ngươi, đã bị ta ngắt đứt rồi.”
Lục Đạo chẳng hề tỏ vẻ lo lắng, chỉ cười nói: “Không có ai muốn hạ thủ với ta mới là chuyện lạ đấy. Song có ngươi ở đây, ta rất yên tâm. Đúng rồi, đã chỉnh lý xong cái kia chưa?”
“Không có thứ mà chúng ta cần.”
Lục Đạo không hề bất ngờ, nói: “Ừm, xem ra suy đoán của ta chính xác. Căn cứ này phân ra hai hẹ thống mạng không liên quan tới nhau, nội mạng và ngoại mạng. Bọn Mười Một chỉ trộm được tư liệu ở ngoại mạng, thứ chúng ta cần e rằng phải đánh vào trong đó mới lấy được.”
“Bọn Mười Một và Hỏa Điểu vẫn chưa có tin tức gì.”
“Ừm.” Lục Đạo thản nhiên nói: “Không sao. Họ đã không còn tác dụng gì nữa rồi.”
“Nhưng phía Mười Ba…”
“Mười Ba sẽ không để ý đâu. gười có thể chọn rất nhiều, y không nhất định cứ phải tìm Mười Một mới được.”
“Được rồi, vậy ngươi dự định lúc nào thì hành động?”
Lục Đạo uống cạn một hơi ly rượu trong tay, mỉm cười đáp: “Nhanh thôi, rất nhanh thôi.”
***
Sự trả thù của Thanh bang quả thực rất nhanh, phía cảnh sát vừa bước chân đi thì đã có một đám người toàn thân săm trổ, tên nào tên nấy đều cầm thứ gì đó như dao bầu được bọc trong giấy báo, nhìn bộ dạng thì chẳng phải người tử tế gì, bước vào khách sạn. Nhân viên phục vụ của khách sạn sợ rằng có loạn nên lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Nhưng đám lưu manh kia chẳng thèm để ý đến. Chẳng biết chúng có được tin tức từ đâu, trực tiếp xông tới gian phòng của những mỹ nữ Tiểu Trùng quốc.
Sau đó, đại loạn bắt đầu…
Những gã này thường ngày đều chém giết kiếm sống, nhưng khi đối mặt với một đám mỹ nữ ngọt thịt này, mới bắt đầu thì đều ngại dùng đến vũ lực. Mà hơn nữa đám nữ nhân do Phong Dã tổ huấn luyện ra này thực sự quá dụ người, tùy ý chọn lấy một tư thế cũng đều có thể khiến người ta muốn nhảy bổ đến mà ăn tươi nuốt sống. Dù sao đám lưu manh này cũng chỉ là đến quấy rối, hơn nữa lão đại đã dặn bọn chúng muốn làm gì đám nữ nhân này thì làm, cho dù có chém chết cũng chẳng sao, trời sập sẽ có lão đại đứng ra gánh hộ.
Đối mặt với bầy cừu non ngọt thịt này, một đám sói đói lớn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là bổ nhào lên rồi. Nhào lên rồi làm gì nữa? Thoát y rồi triển khai cuộc vận động vĩ đại nhất của loài người chứ còn chi.
Và sau đó, trên mặt từng tên sói đói đều lộ ra nụ cười dâm dật. Chỉ là đám sói đói này tuy thường ngày đều là hạng cùng hung cực ác, nhưng lúc này chúng lại phải đối mặt với những mỹ nữ cao thủ do Phong Dã tổ huấn luyện ra. Rất nhanh chúng đã bị các mỹ nữ đánh cho phải kêu cha gọi mẹ.
Trong hỗn loạn, một tên lưu manh đã bị đánh cho đỏ lừ cả mắt, liền rút dao bầu ra, chém thẳng tới mặt một mỹ nữ đang không chú ý. Mỹ nữ thấy thế thì nhịn sao nổi, bèn nổi giận phừng phừng, lập tức đoạt lấy con dao rồi cho một nhát vào ngực gã lưu manh.
Cũng chẳng biết sau đó bắt đầu từ ai, rất nhanh tất cả đám lưu manh đều rút dao ra, không dùng tay chân đánh đấm nữa mà chuyển sang chơi dao. Phen này quả đúng thực là máu chảy thành sông.
Các mỹ nữ tuy rằng thân thủ cao cường, nhưng mấy chục người chen chúc một chỗ cũng khó tránh khỏi bị thương mất một vài. Vì thế, dao lúc tới thì chẳng còn lúc đi thì đã thành màu đỏ mất rồi, cũng chẳng biết là máu của ai dính lên nữa. Nhưng cho dù là mỹ nữ hai những gã đàn ông hung dữ, ai nấy đều đánh nhau tới đỏ ngầu cả mắt. Tiếng hò hét chém giết vang xa tít, ở nơi rất xa cũng có thể nghe được rõ ràng.
Mấy người phụ trách dẫn đội đi của Phong Dã tổ lần này cũng là có khổ mà không nói ra được. Không phải bọn chúng không muốn đứng ra ngăn cản trường tai nạn này, mà là đều bị kéo vào trong cả rồi. Kẻ khác cầm đao chém bạn, bạn còn có thể làm gì chứ? Lẽ nào lại đi hét lớn rằng tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình, quân tử động khẩu không động thủ? Toàn lời rắm chó. Kẻ khác muốn chém bạn, đương nhiên phải chém chết nó trước rồi.
Cả hành lang bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Tiếng rên rỉ, tiếng gào thét trộn lẫn vào nhau, trong đó còn xen lẫn tiếng thở dốc của vài mỹ nữ, phong cảnh quả nhiên cũng có một vẻ thú vị riêng. Nhưng phong cảnh này thì không thích hợp để hưởng thụ cho lắm.
Khách thuê phòng ở khách sạn đều khóa chặt cửa trốn trong phòng mà run lẩy bẩy, thở mạnh một hơi cũng không dám, chỉ sợ bị vạ lây. Trong tình huống này ai còn dám mở cửa đi thường thức những mỹ nữ hở lưng hở ngực đang cầm dao đuổi theo đám đàn ông mà chém giết điên cuồng cơ chứ? Người phụ trách khách sạn cũng đang kêu cha khóc mẹ, sau lần ác đấu này, việc làm ăn của khách sạn chắc chắn sẽ rơi rớt thê thảm. Gã tổng giám đốc hắn bị đuổi việc cũng là chuyện không xa xôi gì, nhưng vào lúc này, còn có ai rảnh mà đi quan tâm đến suy nghĩ của một tay giám đốc cơ chứ?
Khi phía cảnh sát đến nơi, cuộc chiến đã đi tới hồi kết. Trên mặt đất nhuộm đỏ máu tươi, kẻ chết rồi thì còn được cái yên tĩnh, người không chết thì đang rên rỉ khóc gào, cảnh tượng vô cùng thê thảm. May mà trong những kẻ nằm trên mặt đất có tám chín phần mười là những tên đến gây sự. Các mỹ nữ cùng lắm chỉ bị tổn thương ngoài da một chút, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị đâm một nhát không sâu lắm ở bụng. Nếu không chuyện này chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi quốc tế.
Chỉ là tình hình thế này khiến cho phía cảnh sát cũng phải hoài nghi, hai ba chục nữ nhân yếu ớt lại có thể đánh gục bốn năm chục gã đàn ông khỏe mạnh, hơn nữa còn bị thương rất ít. Những nữ nhân này rốt cuộc là người thế nào? Gián điệp nước ngoài ư? Được rồi, nếu thật sự gây ra tranh cái quốc tế, chính phủ Tiểu Trùng quốc không chịu buông tay, cứ bíu lấy cái lý do gián điệp nước ngoài, nhất quyết không thả là được.
Đối mặt với ánh mắt hoài nghi của phía cảnh sát, bọn Hoa Gian, Chức Dã mấy người phụ trách của Phong Dã tổ có khổ mà chẳng thể nói ra, cuối cùng bị mời ráo cả tới đồn cảnh sát uống trà xơi nước.
“Bừa bãi!” Vu Quảng Hải tức giận vô cùng, quát lên: “Là kẻ nào làm?”
“Ma Y. Hắn là huynh đệ của Đại Tiên. Lần này cũng là hò hét đòi báo thù cho huynh đệ nên mới dẫn người tới.” Một tên thủ hạ báo cáo với Vu bụng phệ đang ngồi đối diện.
Cuộc sống của Vu bụng phệ thực quá nhàn nhã, dẫn đến thể chất trượt dốc nghiêm trọng, vừa mới tức giận một chút mà đã phải thở phì phò, nước dãi văng tứ tung hét lớn: “Thế hắn đâu? Chết chưa hả?”
Gã thủ hạ khẽ đáp: “Không biết. Lúc ấy quá hỗn loạn, chẳng ai chú ý tới hắn. Nhưng sau đó khi kiểm kê, không tìm thấy Ma Y. Có lẽ là đã chạy trốn trước lúc cảnh sát tới rồi.”
“Trốn ư? Người của Thanh bang chúng ta mà dám lâm trận bỏ trốn ư? Ha ha, hay, hay lắm!” Vu bụng phệ tức giận đến cực điểm, nói: “Đi tìm! Dù có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm hắn ra đây cho ta!”
“Vâng.”
Cùng lúc này, trong một khu rừng rậm ở ngoại ô kinh thành.
Ma Y mà Vu bụng phệ đang muốn tìm kiếm đang ngồi dựa dưới một gốc cây, ung dung hút thuốc.
Đột nhiên, hắn vểnh tai lên nghe ngóng một chút, có tiếng bước chân từ xa vang lại, Ma Y liền lập tức dập tắt điếu thuốc, lặng lẽ rút súng lục từ trong ngực ra.
Khi nhìn rõ người tới, hắn mới trấn tĩnh lại, cười nói: “Ngươi tới rồi.”
“Ừm.” Người tới đưa cho hắn một chiếc cặp da.
Ma Y nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là những sấp tiền dày cộm. Ma Y mắt sáng bừng đóng cặp lại, cười nói: “Vậy xin cảm ơn nhiều. Yên tâm, ta đã sắp xếp cả rồi, sẽ lập tức tới nước ngoài, không trở về nữa.”
“Tốt.” Người kia gật gật đầu, cũng không nói nhiều, quay người đi về đường cũ.
Thấy người đó đi trước, Ma Y vẫn luôn cảnh giác mới yên tâm, vỗ vỗ chiếc cặp da trong tay, cười vui vẻ quay người rời đi. Nhưng khi hắn vừa đi được mấy bước, người sau lưng đột nhiên nói: “Ồ đúng rồi, còn có chuyện nữa...”
Ma Y vừa xoay người lại, bên tai đã nghe chíu một tiếng khẽ vang lên, trên trán hắn truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, sau đó thì đổ gục xuống, không còn biết gì nữa.
Người kia tay cầm khẩu súng giảm thanh đi tới, đá đá thử thi thể trên mặt đấy, vẻ mặt lạnh lùng vác thi thể lên vai, cầm lại chiếc cặp rồi đi tới chiếc xe bên đường.
Sau khi giấu thi thể vào thùng sau xe, kẻ đó ngồi vào ghế lái, móc ra điện thoại gọi đi, chỉ nói đơn giản một câu: “Miệng khép lại rồi.”