Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ với Thanh bang và Phong Dã tổ. Phong Dã tổ trực tiếp bị đưa đến đồn cảnh sát, Vu bụng phệ thì còn đỡ hơn một chút, được phía cảnh sát rất lịch sự mời đến cục uống trà tán gẫu chuyện nhân sinh. Đương nhiên, chủ đề là bắt đầu từ mấy chuyện ngoài lề không liên quan, có ai mà dám đắc tội với một trong ba vị đại trưởng lão của Thanh bang cơ chứ? Chán sống rồi sao? Cho dù có là người chính nghĩa thế nào đi chăng nữa thì cũng phải nghĩ cho gia đình. Những bang phái xã hội đen chẳng có cái nào là dễ dây vào hết cả, động chạm đến họ rồi liên lụy tới gia đình thì thật là tội lỗi.
Cho nên phía cảnh sát tuy rằng trong lòng thầm chửi Vu bụng phệ nhưng vẻ ngoài vẫn rất cung kính và khách khí, không ngừng Vu gia thế này, Vu gia thế kia, Vu gia ăn cơm chưa? Vu gia ngài kiếm được gái chưa? Có phải vì Vu gia ngài không tìm được gái nội nên mới phái người đến khách sạn cướp mấy em hàng ngoại về?
Tầng lớp cao cấp trong chính phủ Long Quốc cũng rất đau đầu, đặc biệt là bộ ngoại giao. Ngay đêm ấy đại sứ quán của Tiểu Trùng quốc đã dẫn người trực tiếp tới cục cảnh sát, đập bàn đập ghế rầm rầm tỏ thái độ vô cùng kiên quyết yêu cầu cảnh sát thả người. Mà phía Long Quốc cũng dùng tốc độ nhanh nhất mời lãnh đạo của bộ ngoại giao đến để giao thiệp trực tiếp. Vị lãnh đạo này cũng rất thú vị, cứ một mực vin vào cái lý do đám nữ nhân kia là gián điệp ngoại quốc, dù chết cũng không chịu thả.
Đại sứ của Tiểu Trùng quốc tức giận vô cùng, cứ lầm bầm rằng sẽ kháng nghị với hội đồng quốc tế. Lãnh đạo bộ ngoại giao Long Quốc liền xua xua tay, nói với vẻ ta đây có chỗ dựa nên chẳng sợ gì: “Lượn, thích thì kháng nghị, đây đợi.”
Đại sứ Tiểu Trùng quốc còn có thể có cách gì nữa chứ? Thân phận thật sự của đám mỹ nữ Phong Dã tổ này đúng thực là tổ chức đặc công do quốc gia bọn họ bí mật huấn luyện ra, nói là gián điệp cũng không phải sai. Nếu làm lớn chuyện này lên, cuối cùng phe chịu thiệt vẫn là Tiểu Trùng quốc mà thôi. Từ xưa tới nay, mỗi một quốc gia đều căm hận nhất là nội gian và gián điệp.
Đại sứ của Tiểu Trùng quốc có khổ mà chẳng thể nói ra, quan ngoại giao Long Quốc thì cũng thầm lau mồ hôi lạnh, thực ra bọn họ chẳng hề biết thân phận thực của Phong Dã tổ, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cũng chỉ đành bấu víu vào cái lý do kia thôi, nếu không Long Quốc đuối lý là cái chắc.
Ai bảo đám nữ nhân của Tiểu Trùng quốc kia người nào người nấy đều có bản lĩnh ghê gớm như vậy, hai mươi mấy nữ nhân mà có thể đánh gục gần năm mươi tráng hán, lại còn chỉ bị thương nhẹ vài người, nói ra đúng là chẳng mấy ai tin nổi. Chỉ là ngay bản thân bọn họ cũng chẳng biết rằng phe mình chó ngáp phải ruổi, vớ được cái lý do này cũng khiến cho Tiểu Trùng quốc nghẹn họng, không dám đại động can qua rồi.
Lúc này hai nước đều không dám làm lớn chuyện, một bên thì sợ thật sự bị người khác moi ra chuyện của Phong Dã tổ, dù sao Phong Dã tổ cũng không phải chỉ nhằm vào một mình Long Quốc, đến cả mấy nước lớn ở phương Tây cũng đều có mỹ nữ của Phong Dã tổ được cài vào bên cạnh những quan viên chính trị cao cấp. Chẳng may mà bị tra ra, Tiểu Trùng quốc coi như là đã đắc tội với mấy quốc gia lớn rồi, đảo quốc của bọn họ chịu không nổi.
Còn bên kia thì cũng cho rằng mình đuối lý trước, mà nguyên nhân quan trọng nhất là trong hai bên gây chuyện có một bên là người của Thanh bang. Phàm là người ở thế giới phương Đông, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, không ai không biết đến Thanh bang và Hồng bang là hai đại bang phái có lịch sử mấy trăm năm ở Long Quốc. Cho dù là bang phái lớn nhất Tiểu Trùng quốc Hắc Long cũng phải sợ hãi hai đại bang phái này vài phần.
Phía Tiểu Trùng quốc cũng không muốn lôi Thanh bang vào chuyện này, chỉ muốn bảo Long Quốc thả người rồi ỉm chuyện đi là xong. Nếu không để lâu chẳng may mà thân phận của Phong Dã tổ bị tra ra, địa vị của Tiểu Trùng quốc bọn họ trên trường quốc tế sẽ tụt giảm thê thảm. Càng quan trọng hơn là lần này Phong Dã tổ tới đây có gánh trên vai sứ mệnh rất quan trọng, sao có thể để dây dưa ở đây được cơ chứ?
Long Quốc thì lại càng không muốn lôi Thanh bang vào, nhưng bây giờ người ta cứ thế này đòi người, ngươi có thể nói thả là thả sao? Ít nhất về phương diện mặt mũi là cũng không ổn rồi, cho nên Long Quốc cũng tỏ thái độ nhất quyết không thả. Tuy thế hai bên đều phối hợp rất ăn ý, không nhắc tới Thanh bang, chỉ nói vòng quanh chuyện gián điệp này như múa võ Thái Cực.
Phong Dã tổ toàn bộ bị đem vào cục cảnh sát, Thủ tướng Tiểu Trùng quốc tức giận đến dậm chân bình bịch, nhưng cho dù y có dậm gẫy cả chân cũng chẳng ích gì. Phong Dã tổ có thân phận thế nào trong bụng mọi người đều biết rõ, hơn nữa người ta còn cứ bấu vào cái lý do gián điệp, bây giờ phải làm thế nào đây? Người bị bắt là chuyện nhỏ, đại kế của quốc gia gặp trở ngại mới là chuyện lớn.
Lãnh đạo của hai quốc gia đều mở cuộc hội nghị cao tầng thâu đêm, nhưng bọn họ thương lượng đi thương lượng lại chuyện vẫn cứ như thế. Có lẽ không bỏ ra mấy ngày thì đừng hòng có được đáp án gì. Đám mỹ nữ ngọt thịt của Phong Dã tổ kia thì cứ tiếp tục ngồi chơi xơi nước ở đó, thật đúng là quá hạnh phúc cho mấy gã cảnh sát trông coi.
Mà kẻ đầu sỏ tội ác gây ra tất cả mọi chuyện lúc này lại đang ở trong khách sạn mà thưởng thức loại rượu thượng đẳng, nghe loại âm nhạc tuyệt vời, bộ dạng khoan khoái đắc ý. Chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, sau đó là một tràng nhạc chuông vui tai.
Lục Đạo ấn nút nghe, bên trong vang lên một giọng nam: “Đã sắp xếp ổn cả rồi.”
“Ha ha… Tốt…” Lục Đọc khẽ hít vào một hơi, dường như trong không khí đang lan tràn mùi máu mà hắn yêu thích nhất, hỏi:” Có khiến người khác chú ý tới không?”
“Yên tâm, đây là nghề của ta, không ai phát hiện được đâu.”
“Không mua chuộc thêm kẻ nào khác chứ?”
“Không, đều là một mình ta làm. Ngươi đã phân phó rồi, không được để lại manh mối.”
“Ừm.” Lục Đạo rất hài lòng cười nói: “Lúc nào có thể bắt đầu?”
“Lúc nào cũng được.”
Lục Đạo tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, đưa lưỡi lên liếm liếm môi với vẻ hơi bệnh hoạn, cười nói: “Vậy thì, bắt đầu đi.”
“Được.”
“Ha ha.” Sau khi cúp điện thoại, Lục Đạo hưng phấn nâng ly rượu trong suốt lên, tựa như đang thưởng thứng chất lỏng màu đỏ đang lay động bên trong. Màu của rượu rất đỏ, màu đỏ tươi của máu. Lục Đạo ngẩng đầu uống cạn ly rượu, thè lưỡi ra liếm liếm môi, nhìn vào ly rượu trống trơn mà cười lên với vẻ hơi điên cuồng: “Từ từ thưởng thức đi. Đêm nay, sẽ là một đêm rất thú vị.”
***
“Oành!!”
Cùng lúc cú điện thoại kia kết thúc, tại đồn cảnh sát nơi tạm giam Phong Dã tổ đột nhiên xảy ra một vụ nổ…
Chấn kinh, từ ấy đã không đủ dùng để hình dung tâm tình của tầng lớp cao cấp trong chính phủ hai nước lúc này nữa rồi, cùng trong tâm trạng ấy còn có Vu bụng phệ. Lúc nhận được tin tức này hắn lập tức rơi vào trạng thái ngây ngốc, rất lâu rất lâu sau sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân vô lực ngồi lên ghế dựa lẩm bẩm: “Hỏng rồi, lần này thật sự hỏng rồi.”
Đồn cảnh sát xảy ra vụ nổ, mà điểm phát nổ là ngay gần phòng giam, bên trong đó có giam giữ tổng cộng hai mươi bảy nghi phạm bị nghi ngờ là gián điệp của Tiểu Trùng quốc, đồng thời còn có những kẻ như lưu manh trộm cắp. Mà vụ nổ lần này đã trực tiếp khiến ba người tử vong tại chỗ, mười chín người bị thương nặng, hơn hai mươi người bị thương nhẹ với những mức độ khác nhau. Mà trong đó, theo như ghi lại thì đám mỹ nữ của Phong Dã tổ chỉ có một người tử vong, bốn người bị thương nặng, mười một người thương nhẹ.
Lần này, chính phủ hai nước muốn không làm lớn chuyện cũng không được nữa rồi. Cảnh sát ở kinh thành Long Quốc lập tức phát động lục soát toàn thành xuyên đêm để tróc nã hung thủ về quy án. Chỉ là kết cục sớm đã rõ ràng, bọn họ đều chẳng làm được việc gì, phí công một chuyến. Bởi lẽ căn bản không có chút manh mối nào, đến cả việc thuốc nổ từ đâu tới, ai mang vào đồn cảnh sát, sắp đặt lúc nào, không ngờ đều chẳng có ai biết cả.
Cuối cùng, ánh mắt tất cả các phía lại bắt đầu đổ dồn lên người Thanh bang. Bởi vì họ là đối tượng đáng bị hiềm nghi nhất trong vụ lần này, Vu bụng phệ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội. Vì thế sau khi từ đồn cảnh sát về nhà, còn chưa kịp ngủ thì hắn đã lại một lần nữa bị người ta mời đến đồn uống trà, tán gẫu, bàn chuyện triết lý nhân sinh con khỏ mẹ gì đó.
Sau khi không moi được chút manh mối nào từ trên người Vu bụng phệ, cảnh sát lại dồn sự chú ý lên người Đại Quyển và Mệnh Vận. Giờ đây trong lãnh thổ Long Quốc, có bản lĩnh làm việc này trừ Thanh bang và Hồng bang ra, e rằng chí có hai tổ chức lính đánh thuê mang tính quốc tế là Đại Quyển và Mệnh Vận nữa thôi. Nhưng quãng thời gian này hai thế lực lớn đó rất yên tĩnh, cũng chẳng thể tìm ra được chút chứng cứ nào bất lợi với bọn họ. Cuối cùng không biết cảnh sát lấy được tin tức từ đâu, bảo là vụ nổ lần này rất có khả năng có liên quan tới Ma Quỷ.
Ma Quỷ là một tổ chức có tính chất thể nào thì mọi người đều biết rõ, hơn nữa quãng thời gian này một lượng lớn tinh anh của Ma Quỷ ồ ạt đổ dồn vào Long Quốc cũng là sự thực không thể chối cái. Không cần biết tin tức này có đáng tin hay không, cảnh sát lập tức dồn tất cả sự chú ý lên Ma Quỷ, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo lên cấp trên. Sau đó, Long Hồn nhận được mệnh lệnh bí mật xuất kích, ngầm tham dự vào chuyện này.
Mà chính vào đêm hôm ấy, ngoài mấy người hữu tâm ra, không ai chú ý tới, quân đội của Đại Quyển và Mệnh Vận đã bắt đầu bí mật di chuyển về phía Trấn Nguyên sơn thành phố Vệ Thiên.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?” Trong một chiếc xe chạy thâu đêm từ kinh thành tới thành phố Vệ Thiên. Võ Đại Lang nghi hoặc hỏi: “Cái tay Vu béo đó không phải rất tinh minh ư? Sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này được chứ?”
“Ha ha, ngươi thật sự cho rằng là Vu béo làm ư?” Hứa Vũ Cường ngồi ở ghế sau mỉm cười
hỏi lại.
Võ Đại Lang chẳng nghĩ ra được gì khác, sững sờ hỏi: “Không phải hắn thì còn có thể là ai chứ?”
Đường Thúc thở dài một hơi, lắc đầu cười gượng: “Đại Lang à Đại Lang, ta nên nói với ngươi thế nào mới tốt đây.”
Võ Đại Lang khó hiểu hỏi: “Tôi làm sao?”
Hứa Vũ Cường liền giải thích: “Lẽ nào ngươi quên Lục Đạo của Mệnh Vận đã từng vỗ ngực đảm bảo rằng, hắn nắm chắc có thể khiến cho Long Hồn cùng Phong Dã tổ và Ma Quỷ đối đầu với nhau, không thừa hơi để đi quan tâm tới chúng ta sao?”
Võ Đại Lang giật mình hiểu ra, vỗ vỗ đầu nói: “Là Lục Đạo giở trò sao?”
Hứa Vũ Cường vừa tức giận vừa tức cười nói: “Bây giờ ngươi mới biết sao?”
“Chẳng qua là ta không nghĩ nó lằng nhằng như thế mà thôi.” Võ Đại Lang lầm bầm một câu, sau đó lại tiếp: “Nhìn không ra, tên tiểu tử Lục Đạo đó trông có vẻ thư sinh nho nhã như thế mà không ngờ lại độc ác vậy, đến người cùng phe mình mà cũng hãm hại.”
Đường Thúc thở dài: “Quân tử dễ cản, tiểu nhân khó phòng, chuyện này không liên quan tới chúng ta, không cần quan tâm đến. Tên Lục Đạo đó không dễ đối phó đâu, huống chi sau lưng hắn còn có một gã Mười Ba.”
Võ Đại Lang hừ một tiếng, nói: “Mười Ba là cái đinh gì, chẳng qua chỉ là một kẻ nấp trong bóng tối. Có bản lĩnh thì kêu hắn đến một chọi một với tôi.”
Đường Thúc trừng mắt nhìn hắn vẻ không vui, nói nhấn mạnh: “Đừng có tự đại, Mười Ba không phải là ngươi mà ngươi có thể chống lại được đâu. Những lời thế này về sau đừng có nói nữa, đặc biệt là trước mặt Lục Đạo, biết chưa?”
Võ Đại lang không dám cãi lại Đường Thúc, chỉ đành tùy tiệm ừm một tiếng với vẻ không phục.
Đường Thúc và Hứa Vũ Cường đều nhìn ra Võ Đại Lang không để lời của mình trong lòng, nhưng cũng chẳng biết nên khuyên hắn thế nào mới phải, cũng chỉ đành mặc kệ đó. Cả chiếc xe lại dần chìm vào yên tĩnh, dọc đường chỉ có tiếng động cơ ầm ầm cùng đất bụi bay đầy trời mà thôi.
Tại nơi cách đó mấy km cũng có một đội xe giống y như thế, những người này là lính đánh thuê của Mệnh Vận.
“Đây chính là bản đồ hoàn chỉnh trong căn cứ, cửa vào của bọn chúng nằm cách nghĩa trang công cộng một km về bên trái, không dễ bị phát hiện. Ngoài ra còn có một con đường nước có thể trực tiếp thông tới giữa căn cứ, ta đề nghị trực tiếp chia bình làm hai đường, một đường tấn công ồ ạt một đường tập kích.” Trong xe, Lục Đạo vừa giải thích, vừa đem tấm bàn đồ vừa nhận được cho thanh niên tóc trắng bên cạnh. Mà người tóc trắng này chính là cao thủ bắn tỉa có vai vế ngang với Lục Đạo trong Mệnh Vận, Thiên Táng.
“Ồ.” Thiên Táng cầm lấy tấm bản đồ xem kỹ một lượt, tấm bản đồ này vẽ rất tỷ mỷ, các hang động lớn nhỏ và các đường đi lối lại trong căn cứ đều được vẽ hết ra. Đồng thời còn có chú thích ở một số chỗ có nhiều binh lính canh gác.
“Đây là cái gì?” Thiên Táng chỉ vào một đường mờ mờ trên bản đồ hỏi. Đường mờ này bắt đầu từ trong một cái hang kéo dài ra, nói là đường thì lại không thấy ghi thông tới đâu, nói không phải đường thì nhìn thế nào cũng lại thấy giống một con đường.
Lục Đạo liếc mắt qua rồi đáp: “Lộ tuyến bí mật, cửa chạy trốn lúc khẩn cấp. Thông tới đâu thì chịu.”
“Ố ồ, không biết ư?” Thiên Táng có chút dở khóc dở cười nhìn Lục Đạo nói: “Nếu không biết nó thông tới đâu, không thể kịp thời đóng quân ngăn cản, chắc chắn sẽ để bọn chúng chạy thoát mất không ít đấy.”
“Cái này không quan trọng.” Lục Đạo nhún nhún vai nói: “Chúng ta chỉ cần lấy được những dữ liệu cần thiết là ổn rồi, bọn chúng chạy được bao nhiêu cũng kệ. Dù sao sau chuyện này là chẳng còn gì liên quan tới chúng ta nữa rồi.”
Thiên Táng suy nghĩ một chút, rồi cũng không nói gì thêm. Quyết định của Lục Đạo trước nay luôn rất chính xác, hắn đã nói như vậy, chuyện này cũng không cần để trong lòng làm gì.
“Mười Ba thật sự không tới sao?” Lục Đạo đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Thiên Táng gật gật đầu đáp: “Thủ lĩnh có chuyện nhất định phải đích thân đi làm, trong đó có thể còn cần bí mật hẹn gặp Đán Đao một lần. Y nói chuyện này này giao cho ngươi và ta toàn quyền phụ trách.”
“Không tới cũng tốt.” Lục Đạo cười cười bảo: “Có lúc giữ chút vẻ thần bí cũng là chuyện hay.”
Thiên Táng khó hiểu hỏi: “Giữ vẻ thần bí là sao cơ?”
“Ặc… Với chỉ số thông minh của ngươi, ta rất khó giải thích.”
“Lục Đạo! Đừng có cho rằng ngươi thông minh hơn ta thì ta không dám đánh ngươi nhé!”
Trong vòng một ngày, mấy đội xe lục tục tới thành phố Vệ Thiên. Để làm rối loạn tầm nhìn của các thế lực, Lục Đạo đề nghị cả Đại Quyển và Mệnh Vận đều chia thành mấy đội xe, đi theo những con đường khác nhau và cuối cùng tụ hội tại thành phố Vệ Thiên. Bởi vì lộ tuyến các đội xe phải đi dài ngắn khác nhau, có mấy đội phải đi vòng qua mấy thành phố khác rồi mới tới được. Cho nên khi người của hai tổ chức này tề tựu đủ thì đã là lúc hoàng hôn rồi. Dù sao trong kế hoạch của Lục Đạo, tấn công căn cứ của Huyết Mân Côi cũng phải tới nửa đêm gần sáng mới tiến hành, cho nên hắn cũng chẳng gấp gáp gì.
Thực ra nhân số mà Đại Quyển và Mệnh Vận phái tới không phải là nhiều, cộng lại cũng không tới một trăm người. Nhưng mỗi một người trong đó tuyệt đối đều là tinh anh được lựa chọn kỹ càng. Binh quý ở chỗ tinh nhuệ chứ không phải nhiều, phương pháp quý ở chỗ kỳ lạ chứ không phải mạnh mẽ, đây chính là câu mà Lục Đạo nói ở hội nghị lúc trước. Hắn muốn dùng tinh binh để tấn công bất ngờ chứ không phải sự dụng một đám ô hợp tấn công ồ ạt, vì như thế cho dù có thắng thì cũng là định chết một ngàn bình ngoẻo tám trăm, thắng cũng vô nghĩa. Hơn nữa ít quân thì có thể dễ dàng điều khiển và rút lui. Nếu có một đống người chạy đi chạy lại, chẳng may mà Long Hồn thu được tin tức kịp thời tới bao vây, e rằng đến lúc ấy sẽ chẳng có được mấy người chạy thoát.
Tại bãi đất rộng rãi cách Trấn Nguyên sơn chừng mấy km, một đội xe cực lớn tụ tập ở nơi đây. Nơi này rất hẻo lánh, cách thành phố cũng khá xa, chắc sẽ không có ai chú ý tới cả.
Trong một chiếc xe hào hoa, Lục Đạo, Thiên Táng, Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang cùng vây quanh tấm bản đồ để nghiên cứu và đưa ra phương án tác chiến hoàn thiện cuối cùng. Đường Thúc không tham gia, tuổi tác của lão đã lớn, không thích hợp đánh đánh giết giết, cứ yên tĩnh nhẹ nhàng ở đó chờ đợi tin tốt của đám người trẻ tuổi là được rồi. Hơn nữa một khi chuyện thất bại, lão cách xa như thế cũng dễ dàng phủi đít xoay người bỏ trốn. Tính toán của lão hồ ly này quả thực là vô cùng chuẩn xác.
“Vậy thế này, cửa chính giao cho Đại Quyển các ngươi, Mệnh Vận bọn ta sẽ lẻn vào theo đường nước, tập kích từ bên trong. Ngoài ra ta sẽ phái một nhánh quân viện trợ hỏa lực cho các ngươi…” Trong xe, Lục Đạo chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ và nói không ngừng.
Võ Đại Lang bất mãn lầm bầm: “Tại sao lại bắt Đại Quyển chúng ta đột phá từ cửa chính?”
“Ta không bắt các ngươi cố đột phá vào, chỉ bảo các ngươi kiềm chế hỏa lực của bọn chúng. Chuyện bất ngờ tập kích trong căn cứ thì giao cho bọn ta làm. Hơn nữa, ta còn chia ra một cánh quân cho các ngươi nữa mà. Hay là, chúng ta đổi chỗ nhé? Cửa chính giao cho bọn ta, chúng ta sẽ kiềm chế hỏa lực của bọn chúng, nhưng không nhất định sẽ tấn công ồ ạt vào. Đại Quyển các ngươi thì lẻn vào từ đường thủy, nhưng một khi tiến vào trong đó, rất có khả năng sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào. Đương nhiên, các ngươi cũng phải để lại một nhánh quân trợ giúp hỏa lực cho bọn ta. Thế nào?” Lục Đạo đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói.
Võ Đại Lang và Hứa Vũ Cường đưa mắt nhìn nhau, có nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc chiếm lĩnh cửa chính khá có lợi, cho nên cũng không phản đối nữa, nói: “Vậy được rồi, nhưng chúng ta cũng chưa chắc có thể đột phá vào đâu.”
“Không sao hết.” Lục Đạo cười nói: “Chỉ cần các ngươi kiềm chế phần lớn hỏa lực của bọn chúng là được.”
“Vậy thành quả…”
“Theo như lúc trước ước định, chia năm năm.”
“Được!” Võ Đại Lang vỗ tay nói: “Cứ như vậy đi.”
Sau khi trở về trong xe, kể lại tất cả cho Đường Thúc, ngay cả lão cũng không phân tích ra được kết quả gì. Chuyện này nhìn kiểu gì cũng đều là Đại Quyển có lợi. Nhưng Đường Thúc cũng không dám nhẹ dạ, dặn dò Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang nhất định phải cẩn thận tên Lục Đạo này.
Phía bên kia, sau khi Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang xuống xe, Lục Đạo liền nói: “Thiên Táng, chuyện lần này giao cả cho ngươi. Nhớ lấy, đầu tiên là phải tìm được nội mạng, sau đó lắp máy chặn dòng dữ liệu vào, rồi nhất định phải tử thủ cho tới khi bên Long Uy thông báo hoặc là ta gửi tin là có thể rút lui mới thôi! Biết chưa?”
Thiên Táng chớp chớp mắt hỏi: “Ngươi thì sao? Không đi à?”
Lục Đạo bật cười đáp: “Ngươi đã thấy tướng quân nào đích thân cầm súng lên chiến trường chưa?”
“Tướng quân không cầm súng thì có thể cầm cái gì?”
“…” Với chút trí tuệ đáng thương đó của Thiên Táng, Lục Đạo thật sự là rất khó để giải thích làm như thế nào mới là một vị tướng quân tốt.