Tối hôm đó.Tại căn biệt thự nhà họ Trần.
Linh Châu đang ở trong phòng của mình, cô đi lại trong phòng và suy nghĩ về buổi tối hôm đó.
"Thì ra tên đó là nhạc sĩ nổi tiếng, còn là bạn trai của diễn viên Hanni.
Tất cả đều là giả dối, tên đó là một tên đàn ông tồi, đúng là không thể tin được báo đài lại nói tốt về hắn.
Chắc cô diễn viên đó không biết được bộ mặt thật của hắn ta đâu, thật là tội nghiệp."
"Mình sẽ bắt hắn ta phải trả giá cho những gì hắn ta đã làm với mình và để cho những cô gái bị tên đó lừa sẽ không bị rơi vào tay tên biến thái này."
Linh Châu mở laptop lên để tìm thêm thông tin của Lâm Thành Dương.
Cô tìm tất cả các thông tin có liên quan đến người đàn ông đó.
"Tên này có frofile khủng thật, tốt nghiệp đại học Harvard chuyên ngành về kinh tế, là một tài năng về âm nhạc.Không có một thông tin xấu nào nói về tên đáng ghét đó cả.
Mình phải làm gì mới được đây."
Linh Châu nghĩ đến người bạn mà cô quen biết khá giỏi trong lĩnh vực tìm kiếm các thông tin cô muốn tìm tất cả những bằng chứng về những việc mà tên Lâm Thành Dương đã làm với cô.
Linh Châu liền lấy điện thoại của mình và gọi điện, đầu dây bên kia nhấc máy.
Linh Châu nói chuyện qua điện thoại với giọng gấp gáp.
"Cậu có thể giúp mình tìm thông tin tại khách sạn Cl vào buổi tối hôm qua được không.
Mình cần tất cả những tài liệu về buổi tối hôm đó.
"Cậu bình tĩnh lại đi có chuyện gì xảy ra với cậu vậy."
"Mình cần phải làm rõ ràng chuyện này, nên cậu giúp mình được không và chuyện này chỉ có hai chúng ta biết."
"Cậu yên tâm đi, lúc trước cậu đã cứu mình một mạng bây giờ dù có như thế nào thì mình cũng sẽ giúp cậu mà."Linh Châu nghe xong câu nói này trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Linh Châu đã từng cứu người bạn này khi cậu ấy có ý định tự tử và cũng chính cô khiến cậu ấy thoát khỏi những ám ảnh khi cả hai còn là học sinh trung học.
Thời còn học trung học Linh Châu và Đình Quân đã đứng ra bảo vệ người bạn này khi cậu ấy bị bắt nạt học đường.
Nên người bạn này rất biết ơn Linh Châu rất nhiều.
"Cám ơn cậu.
Không có cậu mình không biết mình phải làm gì nữa."
"Không