Hoạn nạn nâng đỡ, không bằng quên nhau chốn giang hồ. Lắng đọng lại dưới ánh trăng.
Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao nhìn nhau thật lâu, đôi mắt hai người đều đỏ. Đúng vậy, trở về không được, rốt cuộc trở về không được.
Một dòng nước mắt theo gương mặt chảy xuống, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm: "Đã đến lúc phải nói lời chia tay sao?" Sau khoảng thời gian này, giữa các nàng không còn là lừa dối và phản bội nữa, mà là huyết hải thâm thù. Mấy ngày nay ở chung tuy rằng là lừa gạt, nhưng dư vị trong đó, cũng đủ để cho nàng cả đời tưởng niệm. Nguyễn Y Hàm nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống, cô cắn môi: "Tiểu Hải, em không trách tôi sao?"
Cô đã nói rõ ràng với Tần Hải Dao rằng tất cả chỉ là lừa dối, nàng không nên cuồng loạn, thống khổ và phẫn nộ sao?
"Kỳ quái?" Âm thanh của Tần Hải Dao nhẹ nhàng như thể sẽ bị nghiền nát bởi một cái chạm mạnh, "Em nghĩ rất nhiều, nhưng A Hàm, chị nói rất đúng, đây là kết cục cuối cùng của chúng ta không phải sao?" Định mệnh.
Vô luận nàng nỗ lực như thế nào, vĩnh viễn đều không thể thay đổi sự thật.
Nước mắt chung quy vẫn rơi xuống, Nguyễn Y Hàm cúi đầu, thân mình khẽ run rẩy. Nguyên lai, đôi khi, lừa gạt so với bị lừa gạt càng thống khổ hơn.
Hiện giờ, đứng ở vị trí này, cuối cùng cô cũng có thể hiểu cảm giác nàng đã từng.
Tần Hải Dao chậm rãi đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, nàng vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, Nguyễn Y Hàm thân mình cứng đờ, "Im lặng, đừng cử động, A Hàm, để em ôm chị một lần nữa." Sau lúc này đây, một cái ôm thân mật như vậy, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Tần Hải Dao rốt cuộc cũng không cần giấu giếm tâm sự của mình, một giọt nước mắt còn đọng trên mặt, nàng lẩm bẩm: "Em tận lực, em thật sự tận lực." Lần đầu tiên, nàng vì mẹ nàng mà trở về, muốn xoay chuyển tình thế, cuối cùng được kết quả là gì?
Tần Thấm không hề yêu nàng, bà ấy thù hận trong lòng, muốn báo thù hơn bất cứ thứ gì khác.
Sau đó, lúc này đây, nàng vì cứu A Hàm mà trở về.
Có được đáp án chính là như nhau.
Nguyễn Y Hàm muốn trả thù nhiều hơn là yêu nàng.
Nguyên lai, vòng đi vòng lại, nói cái gì nghịch thiên sửa mệnh, cùng thiên tranh, cùng địa đấu, cuối cùng cũng chỉ là nàng si tâm vọng tưởng. Mẹ nàng yêu ba ba hơn.
Mà A Hàm lại càng yêu bà nội hơn nàng.
Nàng giống như một cây lục bình trôi, phiêu phiêu đãng đãng, cuối cùng cũng bị tất cả mọi người vứt bỏ. Trừng phạt đúng tội đi.
Tần Hải Dao đem cằm dựa vào trên vai Nguyễn Y Hàm, nước mắt chảy dài trên người cô: "A Hàm, để em hát một bài cho chị nghe. "
Thân mình Nguyễn Y Hàm căng cứng đến gắt gao, nước mắt từng dòng lại từng dòng rơi xuống.
Những cái ôm khăng khít thân mật, kéo trái tim đi xa ngàn dặm.
Tần Hải Dao nhắm hai mắt lại, hưởng thụ hơi ấm cuối cùng, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người cô, khẽ ngâm nga: "Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến là cùng chị từ từ già đi, chờ đến khi chúng ta đều đi không nỗi, chị vẫn còn như cũ coi em như là bảo bối trong lòng bàn tay."
Đau tận tâm can
Nước mắt giàn giụa.
Các nàng rốt cuộc làm sao vậy, vì cái gì sẽ đi đến một bước hôm nay?
Tần Hải Dao lau nước mắt ôm cổ Nguyễn Y Hàm như bao lần ở Phổ Cảnh, hôn vào tai cô nói: "A Hàm, em ở trong mộng, rất nhiều lần đã từng nhìn thấy cùng chị già đi, nắm tay nhau nhìn lũ trẻ chạy nhảy trước mặt, chúng ta đều cười rất vui vẻ."
Đó là hình ảnh lúc nàng bơ vơ trên bờ vực của nỗi đau, tiếc nuối và gục ngã không biết bao nhiêu lần, dùng để tự chống đỡ chính mình trở nên mạnh mẽ.
Hiện giờ, rốt cuộc cũng rách nát.
"Nguyễn Y Hàm, em yêu chị."
Lời cuối cùng còn lại bên tai cô là tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của Tiểu Hải.
Cánh cửa được mở ra, đối mặt với mưa gió, Tần Hải Dao chậm rãi bước ra ngoài, nàng móc ra hạc giấy màu hồng nhạt, đặt ở bên môi hôn hôn, sau đó hai tay nâng lên, để nó cuốn đi theo gió.
Nàng rất mệt, rất mệt rất mệt.
Nàng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Nếu có thể, nàng ước rằng mình chưa từng được sinh ra trên thế giới này và chưa từng gặp được Nguyễn Y Hàm.
Khi đó.
Nàng đã hỏi qua Nguyễn Y Hàm: "Nếu có kiếp sau, chị còn muốn gặp được em không?" Khi đó Nguyễn Y Hàm đã dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Hiện giờ, Tần Hải Dao ngửa đầu, nàng nhìn mưa gió trên trời, nước mắt hòa cùng nước mưa, tiếng gào khóc trong lồng ngực giống như một con dã thú bị thương.
Không nghĩ.
Nàng không nghĩ sẽ gặp lại nữa.
Đau.
Đau quá.........
—— Người chết như đèn diệt, dường như bát canh tuyết. Nếu muốn hoàn hồn chuyển, đáy biển vớt minh nguyệt.
......
Hai đầu gối sức lực giảm dần, Tần Hải Dao chậm rãi quỳ trên mặt đất, nàng ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt, hình ảnh của quá khứ, hoặc là thống khổ, hoặc là vui sướng nhất thời ở trước mắt hiện lên.
Phải đến giây phút này, nàng mới nhận ra có lẽ mình thật sự đã sai rồi.
Dùng chấp niệm mãnh liệt đem tất cả mọi người trở về, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Bất quá làm mọi người đi theo đều đau một lần nữa mà thôi.
Thân thể kiên cường hồi lâu, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, thân mình Tần Hải Dao nghiêng sang một bên, ngã xuống trong màn mưa lầy lội bùn đất.
......
Sắc trời đã tối, trên đường có rất ít người, ngẫu nhiên mới có tốp năm tốp ba qua đường tránh mưa, khi đi ngang qua Tần Hải Dao đều sẽ nhìn một cái, thậm chí có người dừng lại để đưa mắt nhìn nhưng không ai dám ra mặt giúp đỡ.
Cho đến khi một chiếc xe hơi màu đen dừng lại.
Một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, bà ta mới vừa xuống xe, liền có một con hạc giấy màu hồng nhạt bay lơ lửng bên cạnh đôi giày cao gót của bà.
Bà ta khom lưng nhặt lên, lại nhanh chóng đi tới bên người Tần Hải Dao.
"Tiểu Hải...... Tiểu Hải???"
*****
Tần Hải Dao lần nữa tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.
Trong bóng tối mờ mịt, cơn đau đầu của nàng nhức nhối, nàng muốn mở mắt ra nhưng lại không mở được.
Là A Hàm sao? Là A Hàm cứu nàng sao?
Nàng tâm như tro tàn liền động động.
Có tiếng bước chân của giày cao gót, xen lẫn với mùi xà phòng quen thuộc, trái tim vừa nhen nhóm một chút hy vọng của Tần Hải Dao hoàn toàn tan biến.
Không phải cô.
Tần Thấm lật báo cáo xét nghiệm trong tay, nhìn bác sĩ Sở: "Vô dụng, sau một ngày kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân?"
Tuy rằng Tần Thấm đã mất đi quyền lực, nhưng vẻ uy nghiêm trước đây vẫn còn đó, bác sĩ Sở run sợ trả lời: "Tần tổng, trái tim của đại tiểu thư đích thật không tốt, nhưng chiếu theo kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta có thể chụp X quang."
"Ngươi cho ta biết cái này sau khi kiểm tra một ngày?"
Trong mắt Tần Thấm như có lửa, phía sau Đoạn Tử cũng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, mồ hôi trên trán bác sĩ Sở chảy ròng ròng, "Tôi thật sự không nhìn ra được căn bệnh gì, chỉ là...... điều duy nhất tôi có thể xác định chính là tinh huống đại tiểu thư rất tệ, ngày hôm qua nàng hôn mê cũng luôn ồn ào......"
Bực bội vẫy vẫy tay, Tần Thấm ngồi xuống trước giường, bà ta sờ lên mặt Tần Hải Dao, nhẹ nhàng thở dài.
Đoạn Tử đứng sau lưng bà ta, như một pho tượng, không nhúc nhích.
Vì duy trì thông gió.
Nên cửa sổ đang mở.
Không khí ẩm ướt cuốn lấy một tia gió lạnh, Tần Thấm nhìn Tần Hải Dao yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "Đoạn Tử, con bé càng ngày càng giống cha rồi." Mọi người đều nói con gái theo cha, Tần Hải Dao thật sự ngày càng giống Tần Hải Khôn.
Âm thanh Đoạn Tử khàn khàn, mơ hồ không rõ: "Hình dáng của đại tiểu thư giống ngài."
Tiểu Hải thừa hưởng ưu điểm của hai người, ngũ quan của Tần Thấm tương đối sắc sảo, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại mềm mại hơn rất nhiều.
Tần Thấm nắm lấy tay Tần Hải Dao đặt lên mặt bà ta: "Hai mẹ con chúng ta đã lâu không được ở bên nhau như thế này."
Đã từng.
Vẫn đang ở trong bệnh viện, thời điểm Tiểu Hải được sinh ra, khi đó Tần Thấm vô cùng hạnh phúc, mặc kệ những cơn đau đớn, không nghe bác sĩ dặn dò, vịn tay vào lan can cửa sổ, nỗ lực hết sức để