Ánh trăng tối nay phá lệ lạnh lẽo.
Nguyễn Y Hàm dựa vào mép giường hút thuốc, trong mắt một mảnh mê ly, không biết bắt đầu từ khi nào, cô liền thích một người một chỗ như vậy, thói quen không có bất luận cái gì biểu tình, an an tĩnh tĩnh hút một điếu thuốc, để ngàn suy nghĩ đọng lại giống như những làn khói, không đi quản, cuối cùng để nó phiêu tán theo gió.
Thời điểm A Ly ôm một túi gà rán tiến vào, mặt đầy hưng phấn: "A Hàm, hôm nay là ngày mấy, cư nhiên có thể cùng nhau chơi điện tử?"
Khi còn nhỏ, hai người thường xuyên cùng nhau trốn học, trộm chạy đi chơi điện tử.
Khi đó không phải máy tính công nghệ cao như vậy, trong ấn tượng sâu nhất chính là vì bỏ bê chuyện học tập, nên hai người thường hay bị đánh, cả hai đều không chạy thoát được.
Khi còn nhỏ, hai người đều thích nhất là Đấu Vương, thời gian trôi quá nhanh, trò chơi đã được sửa lại nhiều lần, tuy rằng nhân vật vô luận từ bề ngoài đến kỹ năng đều phải so với trước kia tinh tế cùng đẹp hơn rất nhiều, bất quá A Ly vẫn thích cái loại cảm giác cũ kỹ lúc còn nhỏ này.
Nguyễn Y Hàm lấy trong tủ lạnh ra hai chai bia, đưa cho A Ly một chai.
A Ly kinh hỉ nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tốt như vậy sao?"
Từ sau khi Nguyễn Y Hàm trở thành tổng tài.
A Ly đã cảm thấy cô càng ngày càng xa, bọn họ không còn thân mật khăng khít như lúc nhỏ, A Hàm càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng ít nói ít cười.
Thậm chí, chỉ cần đứng ở bên cạnh cô, A Ly sẽ có một loại cảm giác áp bách.
Màn hình sáng lên.
A Ly cùng Nguyễn Y Hàm giống như khi còn nhỏ, ngồi trên nệm của mình, ăn gà rán và đánh game.
A Ly không phải đối thủ của Nguyễn Y Hàm, từ nhỏ đôi tay này của Nguyễn Y Hàm đã thiên phú dị bẩm, đừng nói là trò chơi, chỉ cần cô muốn, bất luận món đồ thủ công nào cũng có thể làm tốt.
Xong một ván.
A Ly tuy rằng thua, nhưng vẫn vui như một đứa trẻ: "Thật sảng khoái, đã lâu không có thả lỏng như vậy."
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt mỉm cười, cô đưa điếu thuốc ra gạt tàn: "A Ly, tôi đã lâu không gặp mẹ nuôi, bà ấy thế nào rồi?"
A Ly sống ở nông thôn với mẹ từ lúc mới sinh, sau khi đi theo Nguyễn gia thì nàng không có về thường xuyên, cơ bản là mỗi năm một lần.
Nguyễn Y Hàm khi còn nhỏ cũng cùng nàng trở về nhà, trong trí nhớ, tính cách mẹ nuôi rộng rãi, là một người phụ nữ nông thôn lạc quan và vui vẻ, cùng A Ly có điểm giống nhau, cái gì cũng không để trong lòng.
Đôi mắt A Ly nhìn chằm chằm vào màn hình, tay nhanh chóng ấn bàn phím: "Vẫn là bộ dáng cũ, thân thể tốt lắm, mỗi ngày đều cùng những lão thái thái ra quảng trường nhảy múa, hiện tại trong nhà dư dả rất nhiều, bà ấy cũng bắt đầu theo đuổi việc khiến tinh thần thoải mái."
Nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mẹ nàng, mỗi một lần trở về xem đều thực vui vẻ, thậm chí A Ly cảm thấy ở một mức độ nào đó, mẹ nàng tựa hồ là người vui nhất, hạnh phúc nhất trong số họ.
"Vậy sao?"
Nguyễn Y Hàm cười cười, tay cô khẽ nhúc nhích, sâu kín nói: "Em có nhớ khi còn nhỏ, chúng ta lén chạy ra ngoài chơi, bị bà nội bắt được, cho mỗi người một roi chổi lông gà, chúng ta ôm nhau khóc thành một đoàn, sau lại dùng kim đâm vào ngón tay, uống máu xin thề, kết nghĩa kim lan(*) hay không?"
(*) Kết nghĩa kim lan: Bạn bè thân mật, tình nghĩa bền thắm như vàng, khí vị thơm như hoa lan.
Ai khi còn nhỏ không làm một số việc ấu trĩ?
Nguyễn Y Hàm không có chị em gái, A Ly đã ở bên cô từ khi cô còn nhỏ, nàng có một ý nghĩa đặc thù đối với cô.
Nếu nói Tần Hải Dao lừa dối tất cả tình yêu của cô cùng A Ly thật sự phản bội, thì một tia thiện lương cuối cùng kia cũng sẽ bị mang đi mất.
Lúc ấy, hai người thật sự có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Nguyễn Y Hàm chưa bao giờ coi A Ly là thuộc hạ của mình, họ là bạn chơi từ thuở nhỏ, nương tựa lẫn nhau.
Cho nên Nguyễn Y Hàm sau khi trở về, tin tưởng cũng chỉ có bà nội, nàng cùng Khương Trăn Nguyệt.
Nguyễn Y Hàm từng nghi ngờ rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến A Ly.
Cô suy nghĩ kỹ mọi chuyện một phen, cho dù Tần Thấm giảo hoạt kín đáo, nhưng rất nhiều chuyện vừa mới có manh mối, bà ta liền có hành động, không phải giống quỷ sao?
"Làm sao vậy?" A Ly hoạt động cổ một chút, nghi hoặc nhìn Nguyễn Y Hàm: "Hôm nay làm sao lại thương cảm như vậy?"
Nhiều năm ăn ý làm nàng cảm giác Nguyễn Y Hàm có tâm sự.
Nguyễn Y Hàm một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào A Ly, nhẹ giọng nói: "A Ly, tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ, tôi bị người tôi yêu nhất phản bội, Nguyễn thị cũng sụp đổ, tôi cùng bà nội hoảng loạn chạy trốn, bị người đuổi gϊếŧ, mà bên cạnh bảo hộ tôi cũng chỉ có một người là em."
A Ly nghe xong thân mình cứng đờ, nàng ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng cư nhiên ở trong mắt A Hàm thấy được lệ quang.
Nguyễn Y Hàm nhìn đôi mắt của nàng, phảng phất như muốn nhìn thấu tâm nàng: "A Ly, tôi vẫn luôn cho rằng, trên đời này, ngoài trừ bà nội, em là người đáng giá để tôi tin tưởng nhất."
Lời này giống như cái gai đâm vào trái tim A Ly, nàng hô hấp trở nên dồn dập, phảng phất dự cảm được cái gì, tâm trạng thả lỏng nháy mắt căng thẳng.
Hai người giống như giằng co trầm mặc hồi lâu.
Nguyễn Y Hàm đã cho nàng thời gian để tự nói với cô, nhưng A Ly cuối cùng vẫn chậm rãi quay đầu, nhìn màn hình mất tự nhiên cười cười: "A Hàm, chị đang nói gì vậy? Có phải áp lực quá lớn hay không? Em đương nhiên vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ chị."
"Phải không?"
Nguyễn Y Hàm vươn tay sờ điếu thuốc, "Xoạch" một tiếng, có tiếng bật lửa thiêu đốt, cô nhìn A Ly: "Em đối với tôi tốt như vậy, tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với em, A Ly, tôi đã phái người đem mẹ tới đây, ngày mai liền sẽ đến Bắc Kinh."
Tay cầm trò chơi trong tay A Ly đột nhiên rơi xuống đất, nàng đột nhiên mở to hai mắt nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm trong miệng ngậm thuốc lá, nhàn nhàn nhìn nàng: "Mẹ nuôi vừa nghe tôi nói muốn đưa bà tới Bắc Kinh nghỉ phép, liền vui vẻ không thôi, tôi còn nói với bà, cho em một kinh hỉ, không cần nói cho em biết, bà ấy một chút đều không hoài nghi, cũng đúng, bà làm sao có thể hoài nghi tôi? Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều ở bên nhau, đã sớm giống như người thân không phải sao?"
A Ly sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm nói không nên lời, ngay cả môi cũng không còn chút máu.
Hôm nay ban đêm vốn dĩ không tính là mát mẻ, nhưng nàng cảm thấy bản thân giống như bị ném xuống hầm băng, chân tay lạnh cóng.
Nguyễn Y Hàm không có nhìn nàng, cô nhìn chằm chằm màn hình, khóe mắt phiếm hồng: "Tôi nhớ rõ A Ly, ở thời điểm Cindy phản bội, tôi đã từng hỏi qua em, A Ly, em biết con người sau khi trưởng thành thống khổ nhất là việc gì không?"
Nước mắt A Ly theo gương mặt rơi xuống.
Nguyễn Y Hàm đặt tay cầm trò chơi xuống, nhẹ nhàng nói: "Đã từng, em xem thường những việc đó nhất, thống hận những người đó nhất, đối với hành vi của bọn họ khinh bỉ đến cực điểm, hận không thể đem bọn họ moi tim móc phổi. Nhưng đến cuối cùng, em sẽ phát hiện ra chính mình dần dần cũng đi vào con đường dơ bẩn đó, mà em chỉ có thể như vậy đi mãi, không có đường lui. Tôi vốn dĩ cho rằng, con đường này vô luận gian nan cỡ nào, em vẫn luôn đi cùng tôi, nhưng hiện tại xem ra, là mắt tôi mù."
A Ly lắc đầu, hai tay bưng kín mặt: "A Hàm, chị tin tưởng em, em không có thật sự muốn hại chị cùng lão phu nhân, em chỉ là...... Em chỉ là......"
Nàng rơi vào trò chơi của Tần Thấm.
Nàng từ nhỏ liền ham chơi theo đuổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đoạn thời gian Nguyễn Y Hàm trở thành tổng tài, sợ nàng vất vả, lại nghĩ mẹ nàng số tuổi đã lớn, thường xuyên sẽ cho nàng kỳ nghỉ để nàng trở về nhà nhìn xem.
A Ly chạy tới Macao xa hoa đánh bạc, nàng vốn dĩ chỉ nghĩ mua vui.
Nhưng những thứ trên bàn cờ bạc căn bản không thể tin.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Tần Thấm đã sớm theo dõi nàng.
Nàng đánh cược đỏ cả đôi mắt, kiếp này số tiền nàng nợ cũng không bao giờ có thể trả được, nàng muốn nói cho Nguyễn Y Hàm, chính là...... A Hàm rốt cuộc không phải là cô đã từng, cô là tổng tài cao cao tại thượng, trước xử lý Cindy, sau lại đem rất nhiều người trong Nguyễn thị loại trừ, ngay cả con cháu của rất nhiều nguyên lão công thần đều không được đặc xá...... A Ly sợ hãi, sợ cô nghĩ đến mình, sợ cô đuổi nàng ra khỏi Nguyễn gia, giống như bọn họ......
Hết thảy những điều này, mãi cho đến một ngày kia Đoạn Tử tới tìm nàng.
Như một cái vực sâu, nàng bị người từng bước dụ dỗ hãm sâu vào, muốn rút lui cũng không có biện pháp.
A Ly vuốt vuốt tóc, đôi mắt đỏ đậm: "Bà ấy đáp ứng em, chỉ làm lần này thôi, xong lần này liền sẽ buông tha cho em, A Hàm, em...... Thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Em biết là em sai......"
Đôi mắt Nguyễn Y Hàm đỏ bừng, "Bảo em làm cái gì?"
A Ly cúi đầu, co rúm người lại: "Bà ấy không phải hoàn toàn tin tưởng em, chỉ nói với em là vào ngày sinh nhật của lão phu nhân, bà ấy sẽ gửi cho em một đoạn video, để em đưa cho lão phu nhân xem...... Cũng chỉ là cho phu nhân xem một đoạn video."
"Đoạn video gì?" Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm A Ly, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Nguyễn Y Hàm: "Không biết, A Hàm, em thật sự không biết, chỉ có tới ngày đó, Đoạn Tử mới có thể gửi mật khẩu cho em."
Nàng sợ Nguyễn Y Hàm không tin, click mở hộp thư điện thoại, quả nhiên có một đoạn video cài mật khẩu.
Nguyễn Y Hàm tiếp nhận điện thoại, cô nhấn thử 426, Tần Hải Dao nói qua, ngày Tần Thấm nói với Tần Hải Khôn rằng bà ta mang thai, liền dùng tên này cho công ty rửa tiền ở nước ngoài.
Thử một lần, mật khẩu sai.
Trên màn hình hiển thị mật khẩu sai, còn có thêm hai lần cơ hội trước khi bị khóa.
Nếu bị khóa, nhất định sẽ kinh động đến Tần Thấm bên kia, hết thảy đều sẽ bại lộ.
Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một lát, cô gọi điện cho Ưng Địch, nửa đêm như vậy,