Tru Thiên Môn….
"Đa tạ Dương tỷ…."
Lưng chừng đồi, một thiếu niên vận bào đen, thân hình hơi béo lại có khuôn mặt phúc hậu đang nhìn nữ tử trước mặt mỉm cười.
"Việc của cha cũng là việc của ta, đệ không cần cảm tạ…."
Thiếu nữ có dáng người mỹ lệ, thanh tao ngọc nhã mỉm cười gật đầu, tiếp đó lại nói:
"Đệ làm tốt lắm nhưng đừng nên quá sức, cảm nhận và cảm ngộ là một loại thể ngộ vô cùng huyền diệu, không phải dùng sức hay cứ cố gắng là có thể.
Nhất là khi với cảnh giới của đệ hiện tại, trên lý thuyết mà nói vốn chưa thể cảm nhận thấu triệt được…"
Thì ra hai người này chính là Hàn Phong và Thanh Tử Dương, chỉ nghe hắn đáp:
"Trong thời gian ta bế quan tu tập cảm ngộ, Dương tỷ đã bôn ba giúp đỡ ta rất nhiều.
Ta nghe nói sư tỷ vì lấy giúp ta bộ Diệp Tàn Thu Phong đã không ngại nhận đàm tiếu từ người khác… Dương tỷ, ta là thân nam nhân, xưa nay chưa từng nhận không của ai…."
Hàn Phong từ tốn nói ra, hắn tuy là rất thích thích bộ công pháp này, nhưng thân là nam nhân, sao có thể tùy tiện.
Thế giới của tu giả và phàm nhân khác biệt, đối với tu giả vốn không phân biệt nam nữ, chỉ phân cảnh giới mạnh yếu.
Trong giới tu giả vẫn hay lưu truyền câu nói, đừng khinh nữ nhân yếu đuối, người càng thể hiện sự yếu đuối, bản tâm càng khó dò.
Nhưng dù sao Thanh Tử Dương cũng là thể phàm nhân, Hàn Phong lại là tu giả, hắn tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác ái ngại.
Nhất là khi mỗi lần gặp nàng, trong lòng lại có cảm giác gì đó khó mà giải thích….
"Nếu như đệ cảm thấy khó nhận, vậy đệ làm giúp ta một chuyện, coi như đây là thù lao…."— QUẢNG CÁO —
"Được, tỷ nói đi!."
Hai mắt Hàn Phong tỏa sáng, đừng nói là một việc, chỉ cần Thanh Tử Dương nhờ, hắn làm trăm việc cũng được.
"Chuyện này không vội, giờ chưa phải lúc, đây là chuyện riêng giữa chúng ta, hi vọng đệ không nói với cha…."
Thanh Tử Dương mỉm cười nói ra, nàng nhìn như tùy ý tìm đại lý do, nhưng mà thật vậy hay không lại khó nói….
Lúc mà hai người chuyện trò thì cách họ rất rất xa, dưới lòng đất vô số dặm tại Bát Linh Nguyên.
Nơi này phế tích hoang tàn, vô số mảnh vỡ lớn nhỏ cùng với tường đá chất chồng lên nhau, may thay tạo nên một khoảng không gian hẹp chừng hơn trượng.
Chính giữa một thi xác màu xanh đen đang khoanh chân ngồi đó, khí tức vô cùng suy yếu.
Không chỉ vậy trên người vẫn còn nhiều xích sắt đang móc sâu vào cơ thể, chỉ là dường như nó không quan tâm.
"Tái Sinh Mộc Thể để mất, nơi trên kia hẳn giờ đã là địa bàn của nhân loại.
Hiện tại ta suy yếu tới cùng cực, cần phải tĩnh dưỡng nhiều năm."
Đây chính là bản thể của khuôn mặt mộc nhân khi trước kịch chiến với đám người Hàn Tông.
Cũng nhờ có gã hắc y nhân khi ấy công kích bản thể nó không thành, chưởng pháp lại vô tình hủy đi vài tấm bùa chú phong ấn trên đó.
Nhờ đó nó mới có thể mau chóng phá giải, thoát khỏi tai kiếp.
Lợi dụng lực chưởng pháp của gã, nó đã tính toán rất chu toàn, tiếc rằng thứ quan trọng nhất lại lực bất tòng tâm, vô phương lấy lại.
Nó nghiến răng nhới lại, trong thời kỳ thú tộc suy yếu, nó cùng với những kẻ đứng đầu nhân tộc khi ấy hợp tác nổi dậy đối kháng.
Chỉ là một lần không may gặp phải tập kích, nó đã bị bắt.
Kẻ tạo lên nhà giam này là Bích Ba Yểm Long Chú đã phong ấn nó ở đây, không những vậy còn lấy đi Tái Sinh Mộc Thể của nó.
Đây là một phần quan trọng trong cơ thể nó, tuy không chết nhưng tu vi lại dần giảm xuống theo thời gian.
Trải qua vô số tuế nguyệt năm tháng, hiện nó đã thoát được ra nhưng cảnh giới lại tụt xuống thảm hại.
— QUẢNG CÁO —
Cũng không biết hà cớ gì, Tái Sinh Mộc Thể lại ở trong tay mấy kẻ kia.
Với một kẻ tù đày nhiều năm như nó, không được tiếp xúc với thế gian bên ngoài, bố cục phân chia chưa rõ, nó khó lòng hiểu được dụng ý này của Bích Ba Yểm Long Chú.
Nàng ta là một trong thập đại thánh thú của yêu tộc, tâm kế của ả tuyệt không đơn giản như vậy.
Hiện tại ả ta liệu còn sống hay đã chết, mọi thứ với nó hoàn toàn mơ hồ.
Thêm vào đó còn có Thanh Linh Thánh Quân, kẻ trực tiếp hợp tác với nó, thành viên cao tầng của Thiên Cung.
Khi nó bị giam ở đây, cớ gì ông ta lại không tới cứu nó, đây cũng là một câu hỏi lớn.
Một số chủng loài mộc tộc sau khi đạt tới cấp độ nhất định, mơ hồ chạm vào pháp tắc thiên địa thì liền bắt