Nhìn một chưởng của mình đánh vào hư vô tan biến, khuôn mặt Thường Nguyệt Tử Tiên ngưng trọng nhìn về phía người tới.
Nàng ta mặc cẩm phục trắng tuyết, làn tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt tuy không rõ ràng nhưng hẳn là dạng tuyệt sắc giai nhân.
"Khốn kiếp, bị nó lừa rồi!."
Thường Nguyệt Tử Tiên nhìn cái tên nằm gục trên đất kia phẫn nộ, hóa ra hắn câu giờ là có mục đích.
Phía bên dưới nhìn thấy cảnh này, Bích Ngọc vô cùng mừng rỡ.
Người này lần đầu ra mắt sư tôn nàng đã gặp qua, thật sự may mắn cuối cùng cũng tới kịp.
"Bái kiến sư tỷ!."
Bích Ngọc vội vàng hành lễ, nàng lại nhìn về phía Hàn Tông mà vui mừng, rốt cục cũng được cứu.
Ban đầu khi hắn ra hiệu, nàng còn nghĩ hắn lo xa quá rồi, may là vẫn y mẹo làm theo.
Hóa ra Hàn Tông đã đoán được, kẻ kia không tìm thấy đồ, nhất định khi bọn hắn ra ngoài sẽ lần lục tìm kiếm.
Thủ đoạn để lại dấu ký trên người của Vương cảnh hắn đâu dám coi thường, đây cũng là kinh nghiệm năm xưa hắn hai lần chạy không thoát khỏi tay gã tóc dài mà có.
Hắn biết cô ta không giết hắn tất đã sinh lòng hứng thú chú ý, từ đó hắn tương kế dùng thủ đoạn câu giờ.
Mục đích không phải gì khác, chính là chờ người tới cứu.
Bích Ngọc vừa ra ngoài, kẻ đầu tiên có thể cảm nhận nàng rõ ràng nhất chính là con Lục Vị Cửu Thính.
Đây không phải là dựa vào mùi hương tìm tới, mà chính là thần hồn ấn ký đôi bên khi nàng và nó kết khế ước.
Lúc mà Hàn Tông câu giờ, chính là câu cho nàng thời gian liên hệ với nó.
Tất nhiên hiện con thú đang ở bên cạnh Khả Vân Khuynh, dựa vào phản ứng của nó, cô ta không khó để biết.
Đây thật ra cũng không phải phương pháp cầu may, minh chứng chính là hai người bọn hắn đã ra ngoài.
Bọn hắn được triệu hồi ra ngoài, điều này chứng tỏ bên ngoài phải có người của Kiếm Nhất Tâm phái đến.
Chỉ là bọn hắn không biết, khoảng cách có quá xa hay không, người này không tới kịp thì cũng coi như xong.
Lại nói về Khả Vân Khuynh, nàng ta đang trên đường tới địa điểm trong lời của Cổ Tử.
Lúc này đại địa dưới chân nàng ầm ầm sụp đổ, chấn động này vô cùng lớn và mãnh liệt.
Bạo liệt đi qua, nàng còn đang chấn kinh không rõ nguyên nhân thì chợt phát hiện con thú con của Bích Ngọc có dấu hiệu lạ.
Khả Vân Khuynh là đệ tử tâm phúc của Kiếm Nhất Tâm, tin tức của Bích Ngọc so sánh vẫn quan trọng hơn đám người Ám Hồn Điện.
Thật may khi tới đây lại phát hiện cả hai, với Khả Vân Khuynh mà nói, đây cũng là may mắn.— QUẢNG CÁO —
Vạn vật cân bằng, có người may mắn thì sẽ có người xui xẻo, và đen đủi thay chỉ có Thường Nguyệt Tử Tiên, mọi công sức nàng ta bày ra sắp có nguy cơ đổ bể rồi.
"Ám Hồn Điện các ngươi đã tới rồi thì đừng mong thoát thân…"
Khả Vân Khuynh lạnh nhạt nói ra, linh quang trên hai tay của nàng ẩn hiện chớp động..
"Ta muốn tên kia, có được hắn ta sẽ đi ngay.
Chúng ta cảnh giới ngang nhau, ngươi chắc chắn là có thể bảo vệ được chúng chứ?."
Thường Nguyệt Tử Tiên không hề lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngược lại phát ra khí thế uy hiếp.
Nghe được lời này, Bích Ngọc vội nói:
"Sư tỷ, cô ta chính là chủ mưu vụ án linh thạch ngũ hành, trong việc này Nguyên sư huynh có công…."
Bích Ngọc chưa nói hết câu Khả Vân Khuynh đã giơ tay chặn lại, tiếp theo đó ánh quang chớp động…
Uỳnhh một tiếng nổ lớn, phạm vi mười mét quanh người Thường Nguyệt Tử Tiên nổ tung.
Kình khí khuếch tán bốn phía, mang theo cuồng phong bạo liệt…
"Đi!."
Khả Vân Khuynh đứng chắn trước hai người cũng không quay lại mà chỉ nói một câu, tiếp theo đó hình bóng tiêu tan.
Bích Ngọc vội vàng nghe lời, nàng dìu lấy Hàn Tông lúc này đang nằm vật ra như người đã chết, nhanh chóng rời đi.
Chẳng qua bao lâu, khi đã vượt qua vài dặm Bích Ngọc mới dám ngừng lại thở dốc.
Nàng cũng bị thương không nhẹ, lại cõng theo một tên đang sắp chết, tất nhiên không thể chạy nhanh như mọi khi,
Đúng lúc này phương xa truyền đến những tiếng nổ lớn, sóng xung kích đánh tới phạt ngang một đường làm cho Bích Ngọc kinh hồn bạt vía.
Nàng hốt hoảng nhìn tới, oanh liệt bạo động kia đều là phát ra từ cấp bậc Vương cảnh, hiện tại vẫn còn quá xa vời với nàng.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nàng thật không dám ở lâu, lại tiếp tục vác Hàn Tông bỏ chạy.
Phía đằng này một bên cánh tay Thường Nguyệt Tử Tiên đã mất, áo nàng nhuộm đỏ cả mảng.
Không những vậy, từng giọt máu nàng khi rơi xuống đất liền nhanh chóng mọc lên một cây bỉ ngạn.
— QUẢNG CÁO —
Xung quanh nàng đã trở thành một vườn hoa bỉ ngạn, sắc hoa đỏ thắm phảng phất mang theo mùi huyết tinh.
Khiến cho kẻ địch ngửi thấy tinh thần sa sút, ý chí sụp đổ, kinh mạch tắc nghẽn, mất dần sức chiến đấu…
Khả Vân Khuynh sắc đỏ nhuộm đầy vai, khóe miệng rỉ máu.
Một số chỗ trên người nàng vẫn còn dính phi trâm, hai tay nàng cầm đàn, nhìn chung thương thế của nàng nhẹ hơn.
"Sát chiêu Mộc hệ của ngươi tốt lắm, nhưng để ngăn được ta thì còn chưa đủ đâu!."
Thường Nguyệt Tử Tiên vừa kịp nói xong thì phát hiện, những cây bỉ ngạn kia đã dài ra tự lúc nào, chúng tranh nhau quấn lấy nàng.
Thân cây mọc đầy gai siết chặt, toàn thân Thường Nguyệt Tử Tiên vị vây hãm.
Máu tươi nhuộm đỏ, da thịt xen lẫn với y phục, trông thật là ghê rợn...
"Sát chiêu của ta mới thi triển có một nửa mà thôi, lũ ám đạo chịu chết đi!."
Khả Vân Khuynh lạnh lùng nói ra, chiêu thức này của nàng là lợi dụng điểm chủ quan của kẻ địch.
Nàng quyết bắt cho bằng được cô ta trước đi người kia đến, công lao đâu thể chia đôi.
Hóa ra vườn hoa bỉ ngạn chỉ là ngụy trang cho ám chiêu của Khả Vân Khuynh, ngỡ tưởng rằng nó chỉ có tác dụng ảnh hưởng thần trí mà thôi.
Thường Nguyệt Tử Tiên đã không chú ý tới điểm này, ngang nhiên đứng trong vườn hoa, hiện tại toàn bộ thân thể nàng bị nó cuốn lấy ý định nghiền nát.
"Hừ…"
Bỗng từ mi tâm nàng ta bay ra một làn khói xám, theo sau đó là một cỗ khôi lỗi hoàng kim.
Làn khói xám nhanh chóng dung nhập vào đó, cỗ khôi lỗi đột nhiên cử động, nó tung chiêu về phía Khả Vân Khuynh.
Khả