Hàn Phong lúc này đã quay trở về môn phái, trận chiến vừa qua để cho hắn thu hoạch không ít.
Nhưng thứ đọng lại trong hắn nhiều nhất, lại là giấc mơ ẩn giấu kia.
Cũng là trừ gian diệt ác, chỉ là khác lối chung đường, cách làm khác nhau.
Rõ ràng quá trình khác nhau sẽ mang tới những cảm xúc khác biệt, cảm ngộ nhân sinh cũng sẽ khác đi.
Tất nhiên không vì một giấc mơ, Hàn Phong sẽ thay đổi cách làm người của chính mình.
Với hắn mà nói, đường đường chính chính chiến đấu vẫn hơn là dùng thủ đoạn.
Giống như việc giết một tên đại ác, sau đó dùng tài sản của hắn phân phát cho người nghèo.
Cùng với việc cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, hai việc này đều là giúp đỡ người khốn khó.
Nhưng Hàn Phong sẽ không chọn cái thứ hai, dù có ý tốt thì cướp vẫn là cướp.
Người giàu chưa chắc đã xấu, còn tên đại ác thì chắc chắn đáng chết, sự thật sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ có con người làm nó méo mó đi mà thôi.
Hàn Phong gạt đi suy nghĩ mông lung, bởi vì trước mặt hắn, lão đạo Thanh Khư đang há miệng nhìn tới.
"Con làm sao thế này? Nhanh đứng yên cho ta xem…."
Thanh Khư lão đạo nhìn thấy tên đệ tử bảo bối quấn băng chằng chịt trên người, lão vội vàng chạy tới xem xét.
Hồi lâu sau lão mới thở ra một hơi, chỉ gãy vài cái xương mà thôi, không có đáng ngại.
Nhưng mà nghĩ tới việc Hàn Phong từ chối, không để vài vị hộ pháp cùng đi, ông ta buông lời trách phạt:
"Hừ….
Ngay từ đầu ta đã nói, vậy mà các người không nghe.
Cứ cố làm theo ý mình, các ngươi có biết tính nghiêm trọng của việc này hay chăng? Đừng quên, tháng sau bắt đầu diễn ra đại hội Anh Tài Tru Thiên Môn ta."
Hàn Phong và Thanh Y đứng chôn chân tại chỗ, nghe ông ta trách mắng tận hai giờ sau mới nguôi ngoai.
Thấy có vẻ xuôi xuôi, Thanh Y mỉm cười tiến đến đỡ lấy ông ta rồi thưa:
"Ông nội, chẳng phải chúng con vẫn còn nguyên vẹn quay về hay sao? Đây là một trải nghiệm tốt!."
Hàn Phong cũng đến phụ theo lời, lấy lòng sư tôn:
"Sư tôn, con đã học hỏi được rất nhiều điều từ chuyến đi này.
Người thường hay nói, thân là tu giả, chiến đấu bị thương cũng có cái tốt hay sao…"
Lão đâu có biết, chủ ý không mang nhiều người theo là của Thanh Tử Dương, con gái lão dặn hắn thế.
Hàn Phong thấy lão không nói thì liền tươi cười, hắn mở lời nói ra một tin vui:
"Sư tôn, có một chuyện tốt muốn báo cho người…."
"Hừ… Là chuyện gì?." — QUẢNG CÁO —
"Thưa sư tôn, ở tại nơi đó Thanh tỷ đã vô tình tìm thấy một cái Khởi Sinh Mộc Thể….."
"Là thật?."
Thanh Khư lão đạo vốn còn đang hậm hực, nghe được lời này hai mắt toả sáng, lại thấy Thanh Y gật đầu xác nhận.
Lão ta mừng rỡ vô cùng, không khỏi cuống quýt một chút….
"Mau… mau kể lại sự tình cho ta nghe…"
Bỏ chuyện Hàn Phong bị thương sang một bên, ông ta liền hướng tới Thanh Y mà hỏi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Thanh Khư lão đạo cũng vì đứa cháu này mà lao tâm khổ tứ bao lâu nay, cuối cùng cũng sắp được như ý nguyện.
Cả nhà ba người cứ thế cùng nhau hàn huyên tới tận nửa đêm, quên cả trời đất.
Sang đến sáng hôm sau, Hàn Phong sau khi bàn giao một vài sự tình.
Hắn liền phi kiếm bay đến một đỉnh núi, nơi ở hiện tại của Thanh Tử Dương.
Nhìn thấy hắn đến cùng với khuôn mặt vui vẻ, Thanh Tử Dương đã đoán ra được kết quả.
Chỉ là thấy hắn băng bó khắp người, nàng ta cũng hơi có chút cảm thán.
"Uống trà đi!."
Thanh Tử Dương chậm rãi ngồi xuống bàn đá, nàng rót cho Hàn Phong một ly, sau đó lại tự rót cho mình.
"Thứ mà Thanh Thanh tỷ cần, ta đã mang đến!."
Hàn Phong đưa ra một chiếc túi nhỏ, bên trong là một hộp gỗ đựng khối băng tinh ngàn năm, cùng với một quyển sách.
Nhìn thấy ánh mắt hắn ngập ngừng cùng thái độ, Thanh Tử Dương mỉm cười hỏi:
"Hàn đệ có gì cần hỏi ở ta, cứ hỏi đừng ngại!."
Hàn Phong thấy thế, lưỡng lự một chút rốt cục cũng mở lời:
"Thanh Thanh tỷ cần hai thứ này làm gì? Còn nữa, sao người biết Thanh Y tỷ sẽ đưa cuốn tâm pháp kia cho ta…."
Đây là hai trong số những nghi vấn lớn mà hắn khó hiểu, Thanh Tử Dương là người phàm.
Nàng ta không thể trực tiếp động vào khối băng, càng không thể sử dụng cuốn tâm pháp kia.
Còn nữa, chủ ý để hắn đi cùng Thanh Y cũng là do nàng ta nhờ vả.
Không chỉ có thế, trước lúc đi Thanh Tử Dương còn nói Thanh Y có thể truyền cho hắn một bộ tâm pháp.
Nàng ta còn nói, đang cần băng tinh ngàn năm, nàng muốn hắn cầm cả hai thứ này về.
Mặc dù chỉ thấy Thanh Tử Dương hời hợt nói, có cũng được không có cũng chẳng sao.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phong khi đó gật đầu đáp ứng, hắn cũng không nghĩ là lại y hệt như những gì nàng ta nói.
Đây đối với hắn mà nói, đúng là người mù đi trong đêm.
Trước câu hỏi của Hàn Phong, Thanh Tử Dương đã biết rồi, nàng mỉm cười đáp:
"Thanh Y có cuốn tâm pháp này ta đã biết từ lâu, còn về hai thứ … Ừm… ta có một người bạn lại đang cần hai thứ này.
Thật sự đã làm đệ vất vả rồi!."
Thấy nàng ta đứng dậy nhún mình cảm tạ, Hàn Phong vội vàng đỡ lấy, hắn ha hả cười:
"Không có gì, nếu ta đã nhận lời giúp tỷ, vậy thì đừng nói tới ơn nghĩa…."
Hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Hàn Phong vui vẻ rời đi.
Thanh Tử Dương nhìn theo bóng lưng hắn rời xa, nàng không chút biểu lộ cảm xúc.
Nàng nửa tránh nửa né câu hỏi của hắn, hiện còn chưa đến lúc cho Hàn Phong biết chuyện.
Mà hai vật, này tất nhiên đều là chuẩn bị cho Hàn Tông, hắn cần phải mạnh hơn nữa.
Việc Thanh Y đưa tâm pháp cho Hàn Phong, cái này không phải