Rất nhanh, một viên đan pháo được ném vào trong hang, chả mấy chốc bên trong lan ra khói bụi.
Đây là thành quả của đám luyện dược sư, chuyên dùng để dẫn dụ vật trong hang ta ngoài.
Khi mà một nghiệp phát triển đến trình độ nhất định, hướng đi của nó sẽ không còn chú trọng vào một mục đích duy nhất nữa.
Luyện dược cũng là một nghiệp như vậy, không chỉ chuyên chú cho tu giả phục dụng, mà còn nhiều ứng dụng ở mặt khác.
Quả nhiên sau vài hơi thở, một con rắn lớn trườn ra khỏi hang.
Nó sau gần hai ngày tìm kiếm không thấy đàn con còn lại, bản thân vừa về tổ không lâu lại gặp tình huống này.
Ánh mắt hẹp dài lạnh lẽo, nó nhận ra hình dạng của đám này, đều là nhân tộc đã hạ sát con của nó.
Con Thạch Mãng rít lên một tiếng chói tai, nó điên cuồng lao lên tấn công.
Cái đuôi dài ba trượng đánh xuống, một số thủ vệ cấp tốc lùi lại.
Cả đám chỉ là Luyện Khí tầng bốn tầng năm, một quật này mà trúng, đủ để đi chầu ông bà.
Mục Úy nhìn tới con thú, ánh mắt trầm xuống, ông ta liên tục ra hiệu, để cho đám thủ vệ răm rắp làm theo.
Những lúc như vậy, cũng là một cách tốt để cho đám thủ hạ luyện tập thực tế.
Mặt khác ông ta cũng đang nghĩ tới phương án thứ hai, chính là săn bắt yêu thú, tìm kiếm tài nguyên.
Yêu thú là vật tự do, bắt giết được nó cũng chính là nhặt được tài nguyên.
Nghe thì tàn bạo, thực tế săn giết yêu thú là chuyện rất bình thường ở giới tu giả.
Cái gọi là công bằng và bình đẳng, thật ra cũng chỉ là bốn chữ, tác dụng để so sánh mà thôi.
Chân chính mà nói, kẻ có thực lực sẽ có tất cả, không có gì trong tay, lấy đâu ra công bằng và bình đẳng.
Trong khi giá trị yêu thú lại rất cao, không có gì là vứt bỏ cả.
Thậm chí phân hay nước tiểu của nó, cũng là một loại thuốc đắt tiền.
Yêu thú còn sống thường có giá trị cao hơn yêu thú đã chết, cấp càng cao giá trị càng lớn.
Mỗi lần đi săn có thể mất tới vài tháng, nhưng nếu bắt được hai hay ba con mà nói, lợi ích đủ để tu luyện cả năm.
Ngoài săn yêu thú còn có kết hợp tìm kiếm thiên tài địa bảo, đây đều là dạng thiên địa uẩn dục, ví như thảo dược hay là mỏ khoáng thạch.
Tất cả đều đủ để khiến tu giả phát tài, an ổn một đoạn dài.
Nhìn thấy một tên thủ vệ bị con thú đánh văng ra ngoài, ngực gã vỡ nát, Mục Úy thu hồi suy nghĩ.
Cái nào cũng có tốt xấu nhất định, đôi khi không phải cứ cố gắng thì sẽ thành công.
Số lượng tu giả bị chết ngược trong miệng yêu thú cũng không ít hơn số yêu thú chết trong tay tu giả, liều không đại biểu cho việc ăn nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Kiến thức và tư duy chiếm một phần quan trọng, một kẻ đi săn giỏi phải biết liệu cơm mà gắp mắm.
Mục Úy lúc này mới quay người nhìn tới chỗ Vận Lam cười nói nhỏ:
"Tiểu tướng nghe nói phó thành chủ đang thiếu một ít tài liệu, vừa hay trên người nó cũng có một ít.
Chi bằng con thú này… phó thành chủ xin hãy nhận lấy!."
Vận Lam nghe được lời này, ý cười trên mặt nàng ta lộ rõ.
Quả thật nàng ta đang thiếu tài liệu luyện dược, vừa hay đúng là tình cờ.
"Mục tướng có công lớn, ngược lại ta chỉ là người áp trận mà thôi, làm như vậy thật không phải lẽ…."
Mục Úy giả như không nghe thấy, ông ta phi thân lên trước, bắt đầu ra trận.
Tuy ở dưới trướng Phương thành chủ, nhưng ông ta cũng biết làm người khôn khéo, lúc nào nên cứng nên mềm.
Phương gia và Vận gia ai thắng ai bại, ông ta không quan tâm.
Chỉ cần lợi ích của ông ta vẫn nguyên vẹn, không bị mất mát chút nào là đủ rồi.
Có ông ta tham chiến, đám thủ vệ lập tức giảm đi áp lực, cả đám bắt đầu ổn định thế trận.
Chỉ có Vận Lam ở sau xem xét, vẫn chưa đến lúc ra tay.
Ngược lại nàng ta có chút thưởng thức Mục Úy, rõ ràng ông ta biết thời cuộc, tránh cho nàng phải mượn đao giết người.
Đối với chính đạo, mượn đao giết người không có dễ dàng, cần phải nghĩ trước nghĩ sau, chí ít cũng là không nên để kẻ khác biết mình tham gia vào đó.
Trận chiến sắp đến hồi kết, đám tu giả ở đây cũng không phải là chưa từng thực chiến.
Nắm được thế chủ động trong tay, mọi chuyện trở nên dễ dàng, kẻ lên công người về thủ, thật là tinh diệu.
Ngược lại con Thạch Mãng dần rơi vào thế hạ phong, cả người nó bắt đầu đã có chỗ rỉ máu.
"Mau lui!."
Mục Úy thét lớn, ông ta thấy con thú chó cùng dứt dậu thì hô lớn, cả người mau chóng lui lại.
Cùng theo mệnh lệnh, cả đám thủ vệ lùi lại theo sau.
Con Thạch Mãng đánh hụt, nó nhanh chóng tung ra khói bụi đầy trời, sau đó quay thân tính đánh bài chuồn.
Chỉ là đám nhân tộc này ba mặt dồn ép, nó phải rời bỏ hang, tìm theo hướng khác mà chạy.
Đến khi khói bụi dần tan biến, con thú cũng biến mất, cả đám thủ vệ đang định đuổi theo, Mục Úy liền gằn giọng hô to:
— QUẢNG CÁO —
"Đủ rồi, các ngươi không cần đuổi theo.
Phó thành chủ đã ra tay rồi, tin rằng con nghiệt thú chạy không thoát.
Các ngươi hãy cùng ta vào trong xem xét, bên trong biết đâu lại có thứ tốt…"
Mục Úy sau khi hô to, ông ta bắt đầu điều động thủ vệ tiến vào trong hang dò xét.
Thật ra để con thú bỏ chạy, đây đều là thủ đoạn ngầm của của đám người ông ta, tiệm cho Vận Lam ra tay.
Nếu để nàng ta bắt nó trước