Nhân Thường

228: Tình Ngay Lý Gian


trước sau


Lại nói về người đến, đúng là Tử Đào Nhân.

Ông ta trước đó bị thương không nhẹ, phải tĩnh tu trị liệu một thời gian.

Vì thế mới để cho tên đồ đệ theo đuôi con thú, nhưng nào mà ngờ được.

Tên đệ tử đi chưa lâu, tin dữ đã truyền về, ấn ký hồn phách của gã tan biến, hiển nhiên vong mạng.

Sợ mất dấu con thú, ông ta chỉ đành bỏ qua thương thế, theo ấn ký tìm tới.

Cũng là vừa hay thấy được cảnh này, con thú thì không thấy tăm hơi, đồ đệ thì chết mất xác, sắc mặt ông ta sao có thể dễ coi.

"Là các ngươi giết đệ tử của ta?." Giọng ông ta cất lên khàn khàn, chui vào tai đám người ở dưới.

Lời nói vừa dứt, hơn mười tên thủ vệ hộc ra máu tươi, ngã khụy xuống đất.

Mục Úy cũng chẳng khá hơn, sắc mặt ông ta tím tái.

Ông ta chửi bới trong lòng, đồ cầm còn chưa ấm tay, kẻ địch đã mò tới chất vấn.

Đây rõ ràng là bị oan, nhưng mà ông ta cầm rồi, tình ngay lý gian, cãi sao nổi đây.

"Tiền bối hạ thủ lương tay, xin để cho đám vãn bối phân trần đôi câu!." Mục Úy rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ông ta nhanh chóng chắp tay mở lời.

Trong đầu liên tục réo tên Vận Lam, cô ta đang làm cái gì lâu quay lại thế.

"Ngươi là đầu lĩnh ở đây sao? Vậy cần gì rắc rối như thế, để ta trực tiếp sưu hồn kiểm phách ngươi có phải nhanh hơn không…" Mục Úy còn đang nghĩ cách câu giờ, Tử Đào Nhân đã hừ lạnh mở lời.

Nương theo lời nói, bàn tay ông ta xòe ra, một hấp lực cực mạnh kéo tới.

Mục Úy giở hết khí lực chống trả, nhưng cả người ông ta vẫn đang dần dần tiến tới chỗ Tử Đào Nhân.

Thấy sức mình khó thủ, Mục Úy vội vàng hô lên: "Tiền bối, xin hãy tin ta.


Ta lấy danh nghĩa đệ tử Tru Thiên Môn ra thề, có nửa câu nói dối, trời tru đất diệt…." "Hừ… Lại còn uy hiếp ta à? Coi như số mệnh hôm nay tàn!." Tử Đào Nhân hừ lạnh, Mục Uý mở lời vừa đấm vừa xoa, khiến cho ông ta khó chịu.

Người trong ma đạo, sống nay chết mai, kị nhất chính là bị uy hiếp.

Nếu ngươi có đủ thực lực, tự khắc đối thủ sẽ rút lui, nhường lại lợi ích.

Nhưng ngươi mở lời uy hiếp, thì chính là gây thù chuốc oán rồi.

Ma đạo là thế, lời càng dễ nghe, đến tai lại càng khó lọt.

Chẳng thà giết bừa để phòng ngừa hậu hoạn, còn hơn vô tình gặp họa ngày sau.

— QUẢNG CÁO — Nhưng mà đúng lúc này, từ trên không trung, hai dải phấn hồng bay xuống.

Uỳnh uỳnh hai tiếng, thế công hấp lực của Tử Đào Nhân đột nhiên tiêu tán.

Mục Úy thấy cảnh này vui mừng trong lòng, ông ta nhanh chóng lùi về sau một khoảng, cũng mặc kệ luôn đám thủ hạ đang nằm trên đất.

Tử Đào Nhân không mấy quan tâm, sắc mặt ông ta hơi đổi nhìn người vừa tới.

Nàng ta đứng lơ lửng đứng trên một cánh hoa, cách ông ta vài trượng.

Khuôn mặt ôn nhu, lại có phần nhu tình "đảm đang", quần áo thiếu vải.

Tử Đào Nhân hừ lạnh, một vòng bảo hộ vô hình ngăn cản trước người ông ta.

Nhìn thấy phấn hồng không còn xâm nhập tới, ông ta lúc này mới cất giọng khàn khàn: "Hóa ra là mị ảnh huyễn thuật, Hoa phong chủ đại danh lan xa, ta đã được nghe.

Nay gặp phải môn đồ của bà ta, quả nhiên không phải hư danh…." Người tới đúng là Vận Lam, nàng ta sau khi bắt được con thú thì liền quay lại, không ngờ lại gặp một tên tán tu ở đây.

"Đạo hữu coi trọng ta rồi, ta chỉ là đệ tử hàng chót mới phải về đây tu hành, chứ nào có đạo hạnh cao thâm gì.

Chưa làm mất mặt sư tôn, cũng là may mắn lắm rồi…" Vận Lam cười dài thành tiếng, lời nói nửa thật nửa giả.

Ngoài mặt là thế, trong lòng nàng ta lại có phần lo lắng, ông ta có cảnh giới cao hơn nàng khá nhiều.


Không cẩn thận một chút, hỏng cái mạng như chơi.

"Bớt lời vớ vẩn đi, là các ngươi giết hại đồ đệ của ta.

Hôm nay nếu như không nói rõ, đừng hòng kẻ nào thoát khỏi đây!." Tử Đào Nhân mặc dù có cảnh giới Hợp Linh hậu kỳ, nhưng mà bị thương, chiến lực giảm xuống trung kỳ.

Trong khi nữ nhân này tu vi Hợp Linh sơ kỳ, muốn mau chóng diệt trừ là khó có khả năng.

Ông ta đoán lúc này nàng ta đã câu thông, gửi tin về phủ thành, gọi cường gia tới, nên mới có thái độ như vậy.

Tử Đào Nhân nhờ ấn ký, biết đệ tử của mình chết đã lâu.

Nơi này lại là tổ của yêu thú, như vậy chưa chắc đã là bọn họ ra tay.

Đó là chưa kể, ông ta tới đây vì tên đệ tử là phụ, cái chính vẫn là con điệp thú.

Giờ chưa phải lúc làm rùm beng mọi chuyện, bằng không muốn lẻn vào thành tìm kiếm cũng khó.

Ông ta chưa giở ra uy lực chân chính, cả đám đều không nhận rõ xuất thân của ông ta.

Riêng mỗi Mục Úy là ngờ ngợ đoán ra, nhưng mà cũng không dám nhiều lời.

Thân chỉ là Ngưng Khí cảnh, còn chưa có tư cách chen mồm tham gia.

— QUẢNG CÁO — "Chuyện này là thật? Kính xin đạo hữu để cho ta xác nhận một chút.

Sau đó hướng tới đạo hữu…." "Đủ rồi, vật đồ đệ ta còn ở trên người các ngươi, vẫn định tính kế câu giờ sao?." Vận Lam vừa mở lời chưa hết, Tử Đào Nhân đã chặn miệng.

Nếu

để cho cô ta lươn lẹo một lúc, cường giả trong thành mò tới.

Bọn họ thế mạnh người đông, ông ta lập tức rơi xuống hạ phong, làm gì mà còn ra oai được nữa.


Một chỉ bắn tới, túi càn khôn trên người của Mục Úy rơi ra, lập tức bay vào tay của Tử Đào Nhân.

Ông ta hừ một tiếng, bàn tay vận phát linh lực, cưỡng chế mở túi, quả nhiên bên trong đúng là có túi càn khôn của đồ đệ ông ta.

"Đây chỉ là hiểu nhầm, đạo hữu nếu muốn điều tra rõ ngọn ngành.

Có thể rời bước tới đại thành, ta cam đoan có thể cho đạo hữu một câu trả lời thỏa đáng…" Sự tình quá nhanh, Vận Lam không kịp phản ứng.

Nhưng thấy ông ta không ra tay ác ý nữa, nàng cũng để yên.

Sau đó mỉm cười, cất tiếng dụ dỗ.

"Đến đó thì không cần, nhưng mà đồ trong túi đệ tử ta thiếu hơi nhiều.

Các vị có nên vì người chết mà góp một phần tình cảm, bù vào đó được không?." Miệng ông ta thì nói vậy, ánh mắt lại quét tới đám thủ vệ, hiển nhiên ông ta đang có ý hăm dọa.

Vận Lam và Mục Uy đều là cáo già, sao mà không nhận ra điểm này.

Ông ta là đang mượn cớ, muốn ngoạm một miếng trên người các nàng.

Tuy hai người miễn cưỡng có thể bảo vệ bản thân, nhưng chắc chắn không thể bảo vệ hết được đám thủ hạ này.

Bỏ đồng môn mà chạy, chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng tìm đâu cho đủ.

Nhất là Vận Lam, nàng ta sẽ mất điểm thành tích, sẽ bị tụt lại trên con đường tranh đoạt chức vị thành chủ.

Đứng trước kẻ mạnh mà nói, có đôi khi danh tiếng cũng không thể mang lại mặt mũi.

Người sợ kẻ điên, sợ kẻ dám liều chứ không ai sợ kẻ chỉ biết mạnh mồm.

Thấy ông ta trầm mặt, chuẩn bị ra tay, mà người cứu viện còn chưa thấy đâu.

Vận Lam bặm môi, nàng ta tung ra một túi càn khôn nhỏ, sau đó lạnh giọng: "Đây đã cực hạn rồi, đạo hữu cũng đừng ép chúng ta quá.

Nếu đã biết ta câu giờ, thì hẳn phải biết người của của ta đang tới.

Ta cấp cho đạo hữu ân tình, là hi vọng ngày sau chúng ta có thể hợp tác.

Điểm này đạo hữu nên cân nhắc…." Để cho Vận Lam nhịn đau đưa đồ, quả thật đây là giới hạn của nàng rồi.


Nếu ông ta còn muốn há miệng ngoạm thêm, e là phải chiến một trận.

— QUẢNG CÁO — Nàng ta cũng biết, ra ngoài thế gian này, cái chính vẫn nằm ở thực lực và quan hệ.

Cấp cho lão ta mặt mũi, cũng là tránh cho ngày sau gặp lại, ông ta ghi hận cắn trộm.

Tu giả đôi khi hơn nhau ở trí, không phải ở lực.

Lợi ích có thể biến thù thành bạn, biến bạn thành cha mẹ.

Hơn nữa không có tu giả nào lại thích chiến đấu, thời gian tìm kiếm tài nguyên và tu hành còn không đủ, mang theo rắc rối bên người làm gì.

Người hiểu được đạo lý này mới là người trưởng thành, người không hiểu đạo lý này, chỉ muốn cố đấm ăn xôi thì vẫn còn là tấm chiếu mới mà thôi.

Nhìn thấy ông ta vừa rời đi, cùng lúc một thân ảnh khác vụt tới.

Người tới chính là Phương Thới, thành chủ Quảng Hà thành.

"Bái kiến thành chủ!." Thấy ông ta chạy tới, khuôn mặt của Vận Lam xám như tro tàn.

Trong lòng nàng ta chửi bới một hồi, lão già khốn kiếp này tới quá đúng lúc.

Chắc chắn là ông ta đã tới lâu rồi, nhưng mà ẩn nấp đâu đó chờ xem kịch hay.

Nhìn cái bộ dạng làm như không biết gì kia, nàng ta hừ lạnh liếc qua Mục Uý một cái, rồi mới quay người rời đi.

Vận Lam vừa đi, xung quanh vài chục trượng hiện ra rất nhiều cánh hoa, chúng bay tán loạn trên khung.

Hai người nhìn vậy đều hiểu, đây là hệ sát chiêu của nàng ta.

Rõ ràng khi nãy nếu Tử Đào Nhân xông lên muốn giết người đoạt bảo, chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Xem ra ông ta cũng là kẻ khôn khéo, biết người biết ta, lấy đồ xong là đi ngay.

Tuy Vận Lam bị Tử Đào Nhân ngoạm một miếng, nhưng cũng không thấm vào đâu.

Kẻ bị thảm nhất chính là Mục Úy, ông ta mất cả chì lẫn chài.

Khuôn mặt ông ta xám ngoét, giết người cướp của, đây cũng là phương án thứ tư, trong bốn cách phổ biến kiếm để tài nguyên......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện