Trời lúc này đã qua canh tư(1), từng đám mây mù phủ kín, đêm nay âm u và tịch mịch.
(1) ngày có năm canh, canh tư là từ 1h - 3h đêm.
Trong ngôi nhà rách nát, tiếng hơi thở của thiếu nữ phát ra đều đều.
Bên ngoài lạch cạch từng tiếng, cánh cửa mở toang, cơn gió lạnh theo nhau ùa vào.
Đâu đó lại có một loài chim cất lên tiếng kêu, văng vẳng nơi xa.
Đứng trước cửa nhìn tới, Hiếu Luật nhíu mày khó hiểu.
Khi nãy rõ ràng là cảm nhận được hơi thở của nàng ta không giống bình thường, sao chỉ đi có hơn một giờ, mọi thứ đã lại bình thường rồi.
Chả là khi nãy có tiếng pháo hiệu cầu cứu, gã ta nhanh chóng tìm tới.
Nhưng mà vừa tới nơi phát ra tin hiệu, lại chẳng có gì phát sinh.
Không chỉ mình gã ở đó, thậm chí có rất nhiều.
Mọi người cùng nhau tản ra tìm kiếm, vẫn là không thấy có gì, chuyện này thật sự khó hiểu.
Sau đó cả đám quyết định lùng sục lại thêm một lần, vẫn không thấy có gì khác thường, mới khó hiểu rời đi.
Lúc này Hiếu Luật quay về, gã nhớ lại chuyện vừa nãy nên mò đến tra xét.
Chỉ là sự tình làm cho gã khó hiểu, phải chăng gã đoán định nhầm.
Sau khi hừ lạnh, gã ta cảm thấy chẳng có gì to tát, bèn khép lại cánh cửa rồi cất bước rời đi.
Phía trong phòng, Mệnh Tại Y đang ngủ, nàng ta là ngủ thật.
Sự tình luyện đan có con điệp ảnh hỗ trợ, không tốn sức lực.
Nhưng dù không hao tổn sức lực, lại tổn hao tinh thần, nghỉ ngơi là biện pháp hồi phục tốt nhất.
Nàng ngủ một mạch, cho tới khi tỉnh đã là tận trưa.
Sau đó nàng ta bắt tay vào nấu nướng, chuẩn bị bữa ăn hàng ngày, nhưng mà trong đầu nàng lại nghĩ tới chuyện luyện đan tối qua.
Hơn mười phần lại chỉ thành có một, rõ ràng đã trù tính rất kỹ, chỉ là điểm họa này đúng là khó mà lường hết được.
Xem ra, tối nay luyện tiếp mười phần, sẽ lại là một lần đánh đố nữa đây.
Trời đổ về chiều, Mệnh Tại Y đứng trước mảnh đất mới trồng lương thực của mình, khuôn mặt tĩnh lặng.
Trên cánh đồng ngô này, đều đã bị gia súc quần nát, cây đổ nghiêng ngả, cây đổ bật gốc.
Nhìn theo dấu vết, có lẽ là một đàn dê tới phá.
Nhưng dê từ đâu mà ra, lại trùng hợp như vậy.
Chỗ này tuy là mảnh đất hoang, nhưng mà người quanh đây đều biết là nàng vun trồng hàng ngày.
Người của Mệnh gia, dù là gia nô cũng không phải phàm nhân bình thường dám trêu.
Dùng đầu gối đoán cũng biết, lại là trò của đám biểu tỷ mà thôi.
Bọn họ chỉ cần rảnh rỗi là lại đến chỗ nàng, không gây chuyện sinh sự cũng là đập phá chán tay.
Nàng chẳng chút để ý, bắt tay vào dọn dẹp, dù sao vẫn phải làm mới có ăn.
Thế là Mệnh Tại Y quần quật thu dọn, sau đấy cuốc đất trồng rau.
Dự tính mỗi ngày một chút, chục ngày cũng xong.
Vấn đề này không khiến nàng bận tâm bằng việc đêm nay, buổi luyện đan lần hai.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi phân tích kỹ càng, nàng phát hiện ra manh mối vấn đề.
Gã Luyện Khí tầng 5 kia còn chưa phải là họa chân chính, bởi rõ ràng nàng đã dụ gã rời đi quá sớm.
Cho nên mất đi tai họa là gã, vì thế phải có một tai họa khác bù vào, và luyện chế thất bại chín phần, đây mới là họa thật sự.
Quả nhiên dù có được con thú nhưng không khác gì lấy được thanh kiếm không chuôi, chém được người thì cũng đứt tay.
Trong lòng nàng lại bắt đầu suy tính đến tình huống đêm nay, phải làm thế nào mới là tốt nhất…
Trời đêm âm u, chả mấy chốc đã là giữa đêm.
Mệnh Tại Y ngồi khoanh chân dưới gian tầng hầm, ánh mắt thập phần kiên định.
Mặc kệ đêm nay xảy ra chuyện gì, bằng mọi giá phải luyện cho thành đan.
Nếu không mà nói, lại phải tìm kiếm tài liệu lần nữa, ắt sẽ khó khăn nhiều hơn.
Mọi thứ đã xong, Mệnh Tại Y vận dụng thủ pháp, linh lực truyền tới hỏa phù, chả mấy ngọn lửa bốc lên, lò đan dần nóng.
Giống như đêm qua, nàng lần lượt ném từng tài liệu vào trong lò đan, thủ pháp nhanh nhẹn chuẩn xác.
Thời gian trôi đi thật mau, đã qua canh hai, tiến đến canh ba, khuôn mặt nàng lấm tấm thấm mệt.
Ánh mắt Mệnh Tại Y lóe lên, nàng bắt đầu vận dụng thiên phú của con điệp ảnh, Họa Phúc Tương Liên.
Trong đan cầu của nàng, con điệp ảnh hiện ra, màn sáng hoàng kim bao bọc lấy nó, nhanh chóng tỏa ra bốn phương.
Màng nước đan cầu cũng theo đó sóng sánh, dần dần tăng lên.
Khi mà nàng ta bắt đầu sử dụng phúc báo, điểm họa tai cũng đã âm thầm diễn ra.
Lúc này cách căn nhà nàng không xa, một bóng dáng nam tử nhẹ nhàng đi tới, gã ta chính là Tiểu Thất Tử.
Gã được lệnh của bên trên hành sự, mấy ngày nay cân nhắc rất nhiều.
Mệnh Vô Ưu gần đây đối với gã rất tốt, chỉ đâu đúng đó, chưa bao giờ gã được cầm nhiều kim ngân như vậy.
Lúc này nếu như hành sự với nàng, gã lại có phần do dự.
Nàng đã bắt đầu bộc lộ tài năng, hơn nữa lại là con gái gia chủ.
Nếu như có thể cướp được trái tim của nàng, để nàng tự nguyện, vẫn hơn là làm ra cái sự tình này.
Nhưng không làm vậy, gã sẽ bị người ta ám chết.
Còn nếu mà làm liều, chỉ sợ cả đời này sẽ không có được trái tim thiếu nữ.
Việc này gã đã nghĩ đi nghĩ lại tới trăm lần, nhưng mà lần nào cũng không thể nghĩ ra được con đường vẹn toàn.
Ngay tới tối qua, tu giả đại nhân lại tới thúc giục, uy hiếp tính mạng của gã.
Lúc này đứng trước cánh cửa gian nhà, gã ngửa cổ dốc thêm một hớp rượu lớn.
Rượu sẽ làm thần trí gã bớt đi phần nào do dự, cũng càng thêm quyết tâm hơn.
— QUẢNG CÁO —
Phía dưới căn hầm, Mệnh Tại Y nhíu mày.
Thật ra, bên trên nàng đã để hai con thạch mãng ẩn náu đề phòng, Tiểu Thất Tử vừa đến, nàng liền biết rõ ràng.
Nam nhân nửa đêm lén lút mò tới cửa nhà nữ nhân, không cần nghĩ cũng biết, rõ ràng là muốn gạo chín thành cơm.
Kiếp trước không có chuyện này, nhưng mà khoảng thời gian này kiếp trước, sau khi kiểm tra tư chất linh căn thất bại.
Nàng rơi vào tự kỉ trầm tư mất một thời gian, ngày ngày gã tới quan tâm, nàng đã vô thức tựa đầu vào lòng