"Vô Ưu…."
Tiểu Thất Tử nói ra được hai tiếng, gã lại câm bặt, cảm giác miệng lưỡi đắng chát khô khốc.
Lúc này Mệnh Tại Y mới nhìn tới gã, ánh mắt lạnh lẽo, còn có hồi ức trong đó.
"Nửa đêm ngươi đến tìm ta, có chuyện gì sao?."
Nàng hờ hững nói, biểu cảm tĩnh lặng như nước mùa thu.
Chỉ là lời nói tới tai gã, lại như mấy cái tát vào mặt, làm cho gã tỉnh táo mấy phần.
"Vô Ưu… cô là tu giả… không đúng, rõ ràng khi đó…."
Gã nói lắp bắp, khó mà tin được vào mắt mình, nhưng lại không thể không tin.
Gã sợ hãi vô thức lùi lại, trực giác từ linh hồn mang đến cho gã nhận biết, nàng ta không phải là Mệnh Vô Ưu ngây thơ mà gã biết.
Còn đang lùi lại, sau đầu cảm nhận đến một làn hơi thở tử thần, bàn tay gã vô thức chạm vào một vật.
Gã quay người nhìn lại, thì ra con thạch mãng vừa đẩy gã xuống đây.
Nó đang chậm chạp trườn tới, làm gã vật ra đất, khuôn mặt xám như tro tàn, không nói thành lời....!
"Hừ… con người vô tri lại thêm tính tự phụ, khi đứng trên cao họ luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, luôn nghĩ kẻ khác chỉ là tôm cá.
Thất Tử à, chuyện trên đời này, người biết còn ít lắm."
Mệnh Tại Y chậm rãi đứng dậy, một tay nàng vẫn đang vận khí linh lực truyền vào lò đan, tay còn lại duỗi ra gạt đi làn tóc mai bết lại trên trán.
Nàng tiến đến gần chỗ gã, ánh mắt bình thản lại có phần ai oán xa xăm...!
"Có một cô gái ngây thơ… à không, phải nói là ngu ngốc mới đúng.
Cô ta có cha nhưng cha không nhận, còn mẹ lại bị chính gia tộc người cha hại chết.
Vậy mà cô ta vẫn một lòng kiên trì mong muốn trở thành tu giả, mong một ngày người cha sẽ chấp nhận bản thân…"
Giọng nói của Mệnh Tại Y bình thản, không mang một chút hờn trách.
Trên mặt lại có ý cười, giống như là đang kể về quá khứ của một người khác vậy…
"Ngày đại điển trôi qua, hi vọng cuối cùng của cô ta dập tắt, trời đất như sụp đổ.
Cô ta sống trong vô vọng, sợ hãi và tủi thân, nhưng một ngày nọ, cô ta lại như tìm thấy ánh sáng.
Phải! Một người đàn ông đến bên cô ta, an ủi và quan tâm.
Hừ… Ngỡ tưởng, đây là niềm sống để cô ta vực dậy, nào ngờ….
"
Mệnh Tại Y nói tới lời này, nàng nhìn gã, hồi ức ba trăm năm trước, hai người nhìn nhau chỉ ngỡ như ngày hôm qua.
"Ha ha...!Hoá ra, tên đàn ông này chỉ là ham muốn danh lợi, thể xác của cô ta.
Sau khi chiếm hữu, gã không chút mảy may lộ ra bản chất, mạnh mẽ uy hiếp, khiến cho cô ta một lần nữa rơi xuống vực sâu.
Nhục nhã và tủi hổ, bị đuổi ra khỏi gia tộc, sống chui lủi như chó mất nhà, mất luôn cả niềm tin cuối cùng.
Ngươi biết không, cô ta sau đó còn bị bán vào thanh lâu, sống không bằng chết! Tiểu Thất Tử à, ngươi nói xem, nam nhân như thế, có đáng chết không?."
Tiểu Thất Tử chưa bao giờ thấy nàng như vậy, gã vừa sợ hãi lại vừa kinh hoảng.
Hồn vía bị con thạch mãng dọa cho sợ hãi, đã lên mây từ lúc nào.
Lúc này, làm sao còn có tinh thần mà nghe nàng ta kể chuyện cổ tích cho được.
Thấy gã như vậy, Mệnh Tại Y vẫy vẫy một cái, con thạch mãng lập tức thu mình, không còn chắn lối sau nữa.
Chỉ nghe Mệnh Tại Y lại nói:
"Ngươi nói xem gã có đáng chết hay không? Trả lời được chính xác, ta sẽ để người đi!."
Thấy con rắn rời đi, lại nghe được rời đi, gã ta bừng tỉnh, vội vàng nói luôn: — QUẢNG CÁO —
"Gã đáng chết, tất nhiên là đáng chết rồi.
Vô Ưu, hoá ra cô là tu giả, ta… ta khi xưa đều là không biết, không biết gì hết, cô đừng để bụng… Xin hãy thả…."
Tiểu Thất Tử nào cần quan tâm ai chết hay không, gã trả lời chỉ là mong muốn thấy nàng ta vui vẻ để thả gã mà thôi.
Nhưng vạn lần không ngờ được, lời chưa nói hết, gã thấy nhói cả nơi lồng ngực.
Gã sợ hãi, nàng ta đứng trước mặt gã từ lúc nào, một bàn tay xuyên thẳng vào lồng ngực, chộp lấy quả tim lôi ra.
Khuôn mặt nàng vẫn là dáng vẻ hờ hững, như là vừa lấy đồ trong túi ra mà thôi.
Gã vô lực gục xuống nền đất, trong ánh mắt mơ hồ dường như lại cảm thấy hình như nàng ta rơi lệ.
Cứ như vậy, gã mất dần ý thức, màn đêm đen kịt bao trùm tới.
"Ngươi trả lời đúng rồi… gã đáng chết…"
Mệnh Tại Y nhìn gã đã chết, nàng ta vô thức rơi lệ.
Ánh mắt lúc này tuy rằng có chút hờ hững, có chút bình thản, nhưng lại xen lẫn cả u sầu.
Dù sao gã cũng là người nàng từng yêu da diết, tình yêu mà, ai có thể đoán định được.
Nhưng rất nhanh, nàng hồi phục thần trí, thanh tỉnh đầu óc.
Hừ, tình ư? Chẳng phải nàng đang tu Tâm Độc Địa Kinh, cái đầu tiên là phải dứt tình hay sao.
Kiếp trước nàng chọn theo con đường tu tâm, cũng bởi vì không dứt ra nổi hai chữ tình này, nàng ở lại Vương cảnh đỉnh phong nhiều năm, không thể đột phá vào Hoàng cảnh.
Sau dần vô phương, nàng đành chuyển sang con đường tu võ, muốn dùng sức mạnh đột phá, nhưng lúc đó lại đã quá muộn rồi.
Kiếp này sửa lại, nàng đã lên máu lạnh, dứt khoát vô tình.
Nàng không chút do dự bóp nát trái tim, sau đó ném vào bên trong lò đan, lại rạch vào tay mình lần nữa, máu tươi theo đó hòa nhập vào đan lô.
Trái tim của tình cũ, máu huyết của gã, cùng với máu của nàng, thật còn hữu hiệu hơn nhiều so với đêm qua.
Trước đó nàng còn chưa muốn giết gã sớm như vậy, gã vẫn còn có giá trị lợi dụng.
Chẳng qua họa tai đưa đẩy, tới lúc này thì không thể không giết, bắt buộc phải làm.
Truyền linh lực qua thêm nửa chén trà, Mệnh Tại Y đột nhiên trở lên ngưng trọng, bàn tay gấp rút hoán đổi thủ pháp.
Thì ra khi nãy vô ý cảm thán, nàng đã hơi lơ là phân tâm, đã làm cho lò đan xảy ra sự cố.
Mặc dù đã biết họa tai này có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của nàng, khiến cho việc hợp luyện xảy ra bất trắc.
Nhân vô thập toàn, đôi khi rõ ràng đã biết trước tình huống, dù phòng tránh thế nào, vẫn khó mà lường hết được.
Vạn sự trong thiên địa đều định sẵn số mệnh phúc họa, nếu có thể dễ dàng phòng trừ như vậy.
Vậy thì chẳng phải đều là người người nghịch mệnh, nhà nhà đua nhau nghịch thiên rồi hay sao.
Lúc này con điệp ảnh hiện ra, nó chậm chạp đậu lên vai nàng.
Mệnh Tại Y cảm thấy linh lực trong đan cầu đã hồi phục phân nửa, nàng quyết định không dùng tới thiên phú của nó nữa.
Từ nãy tới giờ, phúc họa đã đan xen hai lần liên tiếp, nàng mà dùng nữa lại