Nơi một gian phòng hoa lệ, trước bên cửa sổ có thiếu phụ xấu xí đứng đó.
Bà ta đưa ra bàn tay nhăn nheo, khẽ vuốt chùm hoa tử đằng ngả rũ bên khung cửa sổ.
Cách bà ta vài bước chân, Ngũ Tư khom lưng đứng đó, lần này làm việc thất trách, gã bị mắng vốn không ít.
"Được rồi ngươi lui ra đi, còn nữa chuyện này không cần điều tra, trong thời gian này tốt nhất là ngươi nên yên phận một chút!."
"Thuộc hạ đã rõ!."
Ngũ Tư cung kính nghe lệnh, từ từ rời đi.
Căn phòng tĩnh mịch, ngoài cửa từng cơn gió nhẹ liên tục ùa vào.
Vân Thái Chi không chút để ý.
bà ta tuy là phàm nhân nhưng lại có vài thứ hữu ích, giữ ấm cho cơ thể.
Lúc này một con yến nhỏ từ đâu bay đến, nó đậu khẽ trên giàn hoa trước cửa sổ, líu lo mấy tiếng.
Vân Thái Chi nhẹ nhàng giơ ra, con chim nhỏ liền bay tới lòng bàn tay bà ta.
Bà ta sau khi vuốt ve con chim nhỏ mấy cái, nó liền ợ ra một viên bi nhỏ, rồi lại vỗ cánh bay đi.
Lúc này Vân Thái Chi mới khẽ khàng đóng cửa, sau đó bà ta bóp nát viên bi.
Bụi phấn từ viên bi nhẹ nhàng bay lên, chúng tụ thành một hàng chữ nhỏ, rồi lại nhanh chóng tiêu tán.
Bà ta không nhanh không chậm tiến đến bàn trà, ung dung ngồi xuống thưởng thức một ngụm.
Nói về thân thế một chút, Vân Thái Chi vốn là kiều nữ nhà Vân gia, trước kia là một trong ngũ đại gia tộc lớn nhất tại Quảng Hà thành.
Tuy nhiên cho dù là thể phàm nhân, bà ta vẫn vô tình hữu ý bị kéo vào cuộc tranh đấu của các gia tộc.
Khi ấy Mệnh gia cũng không phải gia tộc lớn như hiện nay, Mệnh Tiêu Tai càng là hạng tư chất bình thường.
Ông ta ngầm tiếp cận, tán tỉnh lấy bà, mục đích chủ yếu đều là muốn dựa vào thực lực của Vân gia mà thôi.
Khác với Ngân Doanh, mẹ đẻ của Mệnh Tại Y, thân phận tì nữ thấp kém.
Vân Thái Chi tuy cũng là phàm nhân nhưng là con gái chính thất, sau lưng mẹ đẻ bà ta là tu giả, tộc trưởng Vân gia.
Do đó Mệnh Tiêu Tai mặc dù tư chất có hạn, vẫn là chỗ dựa đàng hoàng.
Ông ta từng bước mưu đồ, hại cha giết chị.
Cho tới ngày nay, chính thức ngồi lên chức vị gia chủ Mệnh gia.
Ngược lại Vân gia từng bước thụt lùi, hiện tại đã không còn là gia tộc nhất đẳng tại đây, chỉ có thể yên phận qua ngày.
Vân gia xuống dốc đều là một tay Mệnh Tiêu Tai ban cho, ông ta khi đó lợi dụng nhân lực Vân gia, âm thầm làm những chuyện bẩn thỉu, vu oan giá họa.
Bản thân ông ta biết mình tư chất có hạn, khó mà có thể leo cao.
Vì thế mà lợi dụng Vân gia, trừ khử đi một số kẻ ngáng đường.
Kết quả hai bên cao tầng hiểu lầm, lén lút cắn xé lẫn nhau.
Dần dà nhân số cao tầng Vân gia và Mệnh gia liên tục giảm sút, ông ta ở sau từ từ ngoi lên nắm quyền.
Chuyện này Vân Thái Chi cũng chỉ mới biết cách đây vài năm, lúc đó bà vô cùng sốc nặng.
Một trận ốm này đã khiến cho bà già đi mấy tuổi, dung nhan tiều tụy.
Hiện tại không cần nói cũng biết, những chuyện bà ta làm, tất nhiên là muốn hủy diệt cơ đồ Mệnh gia.
Không chỉ đưa Mệnh gia xuống vực, mà còn muốn báo mối thù xưa kia.
— QUẢNG CÁO —
Ngoài mặt bà ta vẫn thể hiện là một mụ đàn bà đanh đá chua ngoa, liên tục ức hiếp các tì thiếp của Mệnh Tiêu Tai.
Thậm chí cũng công khai ghét luôn cả Mệnh Tại Y, chà đạp nhiều lần.
Nhưng bà lại có tài quản lý sổ sách, nhiều lần giúp đỡ Mệnh Tiêu Tai giải quyết sự tình, luôn luôn ủng hộ quyết định của ông ta.
Đây là điểm mang lại giá trị cho bà ta ở Mệnh gia, khiến cho Mệnh Tiêu Tai còn chưa có ăn ốc xong rồi đổ vỏ.
Nhờ đó, bà từng bước âm thầm gây khó dễ cho Mệnh gia, lần này Phương gia và Vận gia đang ngầm tranh đấu, đúng là cơ hội trời cho.
Vận Tiêu Tai chủ trương ủng hộ Phương gia, đối với chuyện này bà lại phản đối ra mặt.
Bà ta cùng chung nhận định với đại gia lão, ủng hộ Vận gia, chuyện này đã khiến cho Mệnh Tiêu Tai không vui, mấy lần chất vấn bà ta.
Nhưng Vân Thái Chi vẫn kiên quyết phản đối, bởi lẽ nếu bà ủng hộ Mệnh Tiêu Tai, chỉ sợ ông ta sẽ nghi ngờ.
Dù sao không như mấy việc trước, đây là quyết định trọng đại an nguy tính mệnh của cả gia tộc, Mệnh Tiêu Tai ám hại Vân gia, khó mà không có tâm nghi kị, cân nhắc nhiều mặt.
Nhưng mà ông ta đâu biết, bà ủng hộ Vận gia là thật, lại còn âm thầm giúp đỡ Mệnh Tiêu Tai theo phe Phương gia.
Lý do rất đơn giản, Phương gia thất bại, Mệnh gia cũng sụp đổ.
Nhìn thì bà ta đang giơ ra sơ hở, thật ra lại đạt tới độ cao thủ.
Trên đời này, nguy hiểm nhất chính là lòng người, người càng hiền lành tâm tư càng sâu.
Không có kẻ nào là không có sơ hở, kẻ càng hoàn hảo càng dễ nghi ngờ.
Vân Thái Chi không tìm cách giấu đi, lại giơ nghi ngờ của mình ra trước mắt ông ta, dùng chính sơ hở của mình để làm lá chắn vô tội.
Bà ta giấu đi ông còn nghi ngờ đề phòng, bà ta dửng dưng ông lại càng khó đoán, phân biệt thật giả.
Điểm mà khiến ông ta khó tin tưởng nhất, tất nhiên là bà ta thân thế phàm nhân.
Phàm nhân dù có giỏi, cũng có vô vàn hạn chế, khó mà tính kế.
Xét về góc độ này, đây có thể coi là lợi thế của bà, khiến cho ông ta chủ quan.
Nhưng ông ta nói đúng, rõ ràng một mình bà là không có khả năng làm ra chuyện này.
Bản thân bà ta cũng biết, sức một mình khó địch tứ thủ.
Cho nên chuyện này một mình bà ta không thể nhúng hết tay, vẫn phải có Vân gia phía sau giúp sức.
Ngoài mặt Vân gia phụ thuộc Mệnh gia, sau lưng âm thầm kết minh với Vận gia.
Trở lại chuyện chính, Vận Thái Chi thâm trầm, bà ta khẽ nhìn làn nước sóng sánh tràn ly, ánh mắt thâm thúy.
Cái chết của Tiểu Thất Tử quá tà môn, gần như không để lại dấu vết điều tra nguyên nhân.
Nhưng manh mối thì vẫn có, nói một cách khác, chỉ cần gã lẻn vào nhà nàng ta, vậy thì dù thế nào chăng nữa, kẻ nghi ngờ nhất vẫn là nàng.
Mặc dù nàng ta khó mà có sức giết người, nhưng không thể loại trừ điều đó.
Con người mà, lúc bị dồn tới đường cùng là lúc nguy hiểm nhất, mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.
Tuy nhiên nàng ta không phải là tu giả, muốn đưa xác ra ngoài Mệnh gia, với thể trạng của nàng, khó biết chừng nào.
Ánh mắt Vân Thái Chi lóe lên, nàng ta không thể mang xác ra,