Tiền tài động nhân tâm, một khi không có được trợ giúp của kẻ đó, cũng quyết không để kẻ khác hưởng lợi.
Đây chính là đặc thù của môn phái, để cho người khác mạnh chính là đang tự hại mình.
Toái Thánh Tà Vân không thèm để ý tới trận chiến phương xa kia nữa, ông trực tiếp giục Thanh Y chú ý vào chuyện chính.
Nơi này hiện đã không còn kẻ nào biết được hành động nàng sắp làm nữa rồi!
Thanh Y đưa mắt nhìn tới một gốc cây, có mấy tên đệ tử nằm đó.
Kẻ đã chết, người trọng thương, nàng từ từ bước đến.
Nói về tình huống của Thanh Y một chút, từ sau khi bế quan, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài.
Nhờ có Khởi Sinh Mộc Thể cải tạo, tư chất của nàng chỉ là Hoàng phẩm, linh căn thuần Mộc hệ.
Nhưng cũng vì vậy mà không có để lại di chứng, đây là tin tốt.
Bởi có được sự trợ giúp từ Toái Thánh Tà Vân, tin rằng tư chất này rất nhanh sẽ được cải thiện.
Nhưng việc có sự xuất hiện của lão ta trong đầu, cũng mang tới cho nàng sự tình rắc rối.
Lão ta hiện chỉ còn lại tia tàn hồn mong manh, không biết sẽ ra đi lúc nào.
Lão muốn trở lại đỉnh phong, đây hiện là một con đường dài đầy chông gai.
Biện pháp giúp lão khôi phục chỉ có rút đi thần hồn của kẻ khác, đưa tới cho lão hấp thu tẩm bổ.
Nhưng hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, bởi đây là nơi chính đạo.
Thanh Y muốn giết người, hoặc là cướp đoạt thần hồn kẻ nào đó, nàng ta buộc phải hành sự ở bên ngoài môn phái.
Số lần ra ngoài càng nhiều, ắt sẽ khiến kẻ khác sinh nghi, còn nếu ít đi, lại không đủ cho lão ta hồi phục.
Đây gọi là có tài cũng phải có chỗ dụng, tài không gặp thời thì chỉ như viên kim cương nằm ven đường, không người biết tới, dần dần bị bùn đất vùi lấp, làm mờ đi mà thôi.
Lần này vừa bế quan xong, Thường Xuân đã tới gặp, cô ta muốn đầu nhập vào phe nàng.
Trước đó bởi vì rất nhiều chuyện xảy đến, Thường Xuân sinh lòng nghi ngờ tình cảm của Vạn Niên Thanh.
Từ đây cô ta đã chính thức phản bội lại bà, đầu quân cho Thanh Y.
Sau khi nghe cô ta kể một số tình huống, lúc này Thanh Y đã biết đại khái sự tình năm nào.
Chỉ là nàng ta chưa có thời gian xử lý, hiện là lúc cần lo cho Toái Thánh Tà Vân.
Vì thế, sau khi giao lại sự tình cho người khác, nàng ta đã chọn một nhiệm vụ tới đây.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng có tài trí của nàng xuất lĩnh, vì sao vẫn có nhiều kẻ mất mạng, đó là bởi cố ý.
Với trí của nàng, không khó để khiến cho một số kẻ bị thương.
Thanh Y lúc này đi tới bên cạnh một tên đệ tử, gã ta hiện đang hấp hối.
Nàng hơi chút do dự, đắn đo hồi lâu, cuối cùng cắn răng đưa tay lên trán gã vận pháp.
Tên đệ tự này bị thương khá nặng, đã rơi vào hôn mê, nhưng khi bị Thanh Y thôi pháp, khuôn mặt gã ta hiện ra thần sắc đau đớn.
Từ đầu chỉ tay của Thanh Y theo ra một tia hồng quang, sau đó giống như bị hút, nhanh chóng bay thẳng tới mi tâm của nàng.
Hành động này ban đầu hơi lúng túng, dần dần nhanh gọn lẹ làng, chả mấy chốc đã sắp xong.
Toái Thánh Tà Vân lúc này không để ý, lão ta nhanh chóng tiếp nhận, hấp thu hồn phách tẩm bổ.
Rốt cục sau rất nhiều công sức bỏ ra trợ giúp Thanh Y, ông đã thu về được kết quả.
Khi ở trong môn, Toái Thánh Tà Vân không dám ra ngoài kiếm ăn, vì thế mới phải để Thanh Y nghĩ cách ra ngoài, lại giết người cho lão.
Đối với lão ta, mỗi một hành động lời nói hay là cử chỉ, đều sẽ tổn hao thần hồn.
Dùng nhiều hết nhiều, chỉ có một cách ấy là phong bế ngủ say, tránh khỏi thất thoát.
Nhưng lại có một điểm yếu, ấy là khi lão ngủ sẽ không biết được phát sinh xung quanh.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước bị Hàn Phong vô ý thiêu sống, trở thành tàn ma dại như bây giờ.
Trên đời này không có hoàn cảnh tốt nhất, chỉ có người biết xoay sở giỏi nhất.
Thiên địa có khuyết, vạn vật đều có điểm yếu, cho dù là đại năng Thánh cảnh cũng không thoát khỏi điều đó.
Sau khi hấp thu không sót miếng nào, kích thước đám sương khói này mới nhích lên được một chút.
Rõ ràng để có thể trở lại như trước, chỉ một vài tên là không bõ bèn gì.
Thanh Y lần đầu tự tay cướp đi mạng sống của kẻ khác, trong lòng có chút lấn cấn.
Nàng dù gì cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, có nhiều điều mới lạ khiến cho bản tâm phải xao động.
"Sư tôn, giết người liệu có phải cũng là thuận theo tự nhiên…"
Toái Thánh Tà Vân nhìn nàng, lão biết con bé vẫn còn những tư tưởng chính đạo, nhất là khi chức vụ của nó vốn lấy Pháp và Hình làm đầu.
Nghĩ vậy ông hỏi:
"Đồ nhi, theo con thế nào mới là tự nhiên?."
"Thưa sư tôn, khi con còn là phàm nhân, con luôn nghĩ rằng tự nhiên chính là vô vi tự tại.
Đời người vốn chẳng sống được mấy hồi, tranh đấu rồi thì khi chết đi cũng có mang được theo thứ gì đâu.
Tiền tài và quyền thế, nó cho chúng ta đứng ở đỉnh cao hưởng thụ, nhưng cũng làm chúng ta thêm rắc rối và phiền não.
Người càng lên cao sẽ càng cô đơn, cái giá phải trả càng lớn.
Muốn bỏ đi hết ưu phiền, phải nên cân bằng giữa được và mất, buông bỏ sở cầu, thuận theo tự nhiên mà sống….
" — QUẢNG CÁO —
Thanh Y nói hết những gì kiến giải của nàng ta, đây chính là những gì nàng thật tâm suy nghĩ.
Từ sau khi ganh ghét với Thanh Tử Dương, nhưng cô ta lại vẫn vì nàng mà giúp đỡ, Thanh Y đã hiểu ra nhiều điều.
Vốn dĩ trong lòng nàng không ghét bỏ cô ta, chỉ là cái gọi là người đời so sánh.
Đàm tiếu xã hội, đã khiến cho nàng đặt nặng vấn đề cái tôi của mình mà thôi.
Toái Thánh Tà Vân nghe được, lão ta trầm tư.
Lão muốn con bé cung cấp thêm thần hồn cho mình hồi phục, ắt phải để nó giết người, giết càng nhiều càng tốt.
Tâm tính nó càng hướng thiện, lão sẽ càng mất dần khống chế.
Còn để nó tu tâm pháp ma đạo, cái này rất nguy hiểm, tu vi của nó không đủ để che giấu.
Hiện chỉ có một biện pháp, ấy là phá đi suy nghĩ của nó, nhồi nhét tư tưởng ma đạo vào đầu nó.
Bản tâm lệch lạc sẽ khiến nó nhập ma, cái này còn tốt hơn là tu tâm pháp ma đạo.
Nghĩ như thế, lão bèn cười lớn nói:
"Ha ha ha… Cái con nói chỉ là tiểu thừa mà thôi, không phải đại thừa.
Tự nhiên là đạo! Ngay đến cả ta cũng khó mà lý giải hết được tự nhiên là gì..."
Lão lại nói:
"Đa số mỗi người đều có một lý giải khác nhau về tự