Quảng Hà thành….
Tại biệt viện Mệnh gia, Mệnh Thuỷ Nhược đang nhâm nhi ly trà, khuôn mặt có chút cau có.
Đồ điểm tâm của nàng ta, đến giờ vẫn còn chưa thấy đâu.
Xung quanh nàng có đến ba gia nô tì nữ, cả đám mặt xám như tro tàn.
Lúc này từ ngoài cửa chạy vào một gia nô, nàng ta quỳ sụp xuống thưa:
"Đại tiểu thư, đồ điểm tâm của người đã bị người ta làm đổ cả rồi!."
Mệnh Thuỷ Nhược cau mày, đứa nào to gan lại dám ăn gan hùm như thế.
Nàng lạnh lùng hỏi:
"Là ai làm?."
"Thưa tiểu thư, là… Vô Ưu cô ta làm.
Khi nãy Lung Nhi mang đồ tới cho nguời, thật không may lại bị cô ta cố ý ngã tới, làm đổ hết cả.
Không chỉ có vậy, cánh tay của Lung Nhi còn bị bỏng nữa.
Có mấy gia nô vì bức xúc, đang tìm cô ta nói lý…."
Nữ gia nô vội nói đầu đuôi, nhưng mà mấy gia nô còn lại nghe qua thôi cũng biết có phần giả trong đó.
Bọn họ là tầng lớp thấp nhất, lúc nào cũng có thể bị chủ tử đánh đập, thậm chí lấy mạng.
Đương nhiên một khi xảy ra tai vạ, ai chẳng muốn phần lý phần tình đều nghiêng về phía mình.
Hơn nữa, Mệnh Tại Y lại là kẻ bị ghét ở nơi đây, đám gia nô này lại càng không ngại khi thêm dầu vào lửa.
Căn bản mà nói, chủ của họ không khéo còn muốn vậy nữa kìa.
Tìm lý do để chèn ép kẻ khác, đây là thú vui của hầu hết các công tử tiểu thư trong phủ.
Nhất lại là đại tiểu thư của họ, luôn thích tìm cách ức hiếp đứa con ghẻ kia.
Quả nhiên nghe được lời này, Mệnh Thủy Nhược vui mừng đứng bật dậy cười lớn:
"Hừ… Hay lắm, ta còn đang không biết nên làm cách nào để mà động tới nó nữa đây, đúng là trời cho thời cơ…."
Mệnh Thuỷ Nhược đứng bật dậy, nàng ta mất đồ ăn mà còn cười tươi như vừa nhặt được tiền.
Chẳng qua điều này cũng không lạ, trước đó mấy lần bắt nạt cô ta, nàng đã bị lão cha phát hiện.
Ông cấm túc bắt nàng chuyên tâm tu luyện cả tháng, vốn đang nóng trong người, đây đúng là tin tốt.
Mệnh Thuỷ Nhược nhanh chóng rời đi, khí thế giống như sợ chậm chút nữa sẽ bị kẻ khác chiếm hết phần.
Nhưng hơn một chén trà sau….
Mệnh Thủy Nhược đứng ngây ra ở trước cửa nhà Mệnh Tại Y, ánh mắt nàng ta dại đi.
Trước sân rộng có vài tên gia nô nằm đó, trên người bọn họ đều toàn là vết thương.
Đâu chỉ có thế, trên tay của kẻ gọi là phế vật, lúc này lại đang cầm một cái đầu người.
Cô ta toàn thân dính máu, quần áo lem luốc, làn tóc dài rối bời.
Duy chỉ có khuôn mặt là không biểu hiện cảm xúc, ánh mắt vừa hững hờ lại lạnh tới thấu xương.
Mệnh Thuỷ Nhược nhìn thấy đầu của Lung Nhi còn đang lủng lẳng trên tay cô ta, vẫn vương nét mặt sợ hãi mở to trước khi chết.
Nàng đứng đực ra đó, mãi lát lâu sau mới hồi tỉnh.
"Mệnh Vô Ưu, mày… mày dám giết người, dám giết gia nô của ta sao? Giỏi lắm…."
Khí nộ càng tăng, Mệnh Thuỷ Nhược lao lên muốn dạy cho Mệnh Tại Y một bài học.
Chỉ là nàng ta đã giận quá mất khôn mà quên mất, vì sao Mệnh Tại Y lại có thể giết được đám này.
Mệnh Tại Y bởi vì sử dụng phương pháp thay máu, cảnh giới nàng ta đã bị tụt xuống tầng ba.
Mệnh Thuỷ Nhược hiện đã tiếp cận Luyện Khí tầng năm, nhưng bởi vì vẫn có tâm lý coi thường đối thủ, ra tay không nặng.
"Hừ…"
Chátttt….
Mệnh Tại Y tuy giảm bớt tu vi, nhưng kinh nghiệm đại sư vẫn còn đó, sao lại bị một con ả vắt mũi chưa sạch đánh chứ.
Chỉ với hai đòn đẩy, cùng một cái tát, rất nhanh Mệnh Thuỷ Nhược đã bị đo ván, nằm úp mặt xuống đất.
"Ngươi…"
Mệnh Thuỷ Nhược không tin vào mắt mình, nàng vừa chống tay gượng dậy lại bị ăn ngay một cước vào ngực.
Mệnh Thủy Nhược văng ra ngoài xa thêm chục mét, cả người đập vào thân cây, mặt mũi xước xát, dính đầy đất cát.
Một đá này của nàng đá rất hay, làm lệch ngay một bên ngực cô ta.
Mệnh Thủy Nhược bị bất ngờ, lại bị đánh phủ đầu, choáng váng đầu óc.
Còn chưa kịp hoàn hồn để gượng dậy, đã thấy một cước từ trên đạp xuống.
Mệnh Tại Y rất biết thao túng sức lực, một cước này đạp thẳng vào đầu Mệnh Thủy Nhược, làm cho khuôn mặt nàng ta lún xuống nền đất nửa phân.
Mệnh Thủy Nhược lúc này đã như cá chết nằm trên thớt, mất đi sức phản kháng, mặc cho người róc vảy làm thịt.
Mệnh Tại Y cúi xuống, một chân dẵm lên lưng Mệnh Thủy Nhược, bàn tay túm lấy búi tóc kéo lên.
Mắt thấy mặt mũi nàng ta bầm dập, răng môi lẫn lộn, Mệnh Tại Y cười khẩy đáp:
"Đó là những gì trả lại cho cô, còn đây là tiền lãi…."
Nói rồi nàng vung tay lên, định vung thêm một quyền đánh xuống.
Quyền này mang theo linh lực, sức nặng trăm cân.
Một đấm này mà trúng, đảm bảo ngày này năm sau Mệnh gia sẽ phải làm giỗ đầu cho nàng ta.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng xé gió truyền tới, kình khí căn cản một quyền đang đánh xuống, lại hất văng đi Mệnh Tại Y.
Thì ra, trước đó giết đám gia nô này, Mệnh Tại Y đã cố ý chừa lại một tên, để gã chạy đi hô hoán.
Sau lúc ấy Mệnh Thủy Nhược mới mò tới, vừa bị đánh cho tơi bời hoa lá thì lúc này, cao tầng Mệnh gia đã kịp chạy tới.
Người tới là một gã mặc trường bào cách điệu, dáng vẻ trung niên, tên là Mệnh Ngọc Tuấn.
Gã là tam đệ của Mệnh Tiêu Tai, cũng là tam thúc của nàng, chỉ là hiện thời đang theo phe đại gia lão.
Một hất này để Mệnh Tại Y văng ra mấy trượng, nàng đập vào thân cây rồi mới ngã xuống đất.
"Hỗn láo,