Mọi chuyện trước đó lớn nhỏ thế nào đều cần phải gác lại, Mệnh Tiêu Tai vừa ở phủ thành chưa lâu trở về.
Ông biết được mọi chuyện phát sinh từ sáng tới giờ, đều là do có ma đạo xuất thế.
Nhưng mà theo ông nghĩ, Phương Thuấn đáng ra giờ này phải đang bàn cách bắt ma trảm yêu mới đúng, tự nhiên mò tới đây làm gì.
Cho nên, ông ta đột nhiên tới vào lúc này, đảm bảo là có chuyện lớn.
Mệnh Tiêu Tai liếc qua Mệnh Tại Y ở xa....
Dự cảm này, ông bất giác thấy có gì đó không ổn, nhất khi này con nhóc lại tự nhiên mọc ra tư chất linh căn.
Chẳng lẽ có liên quan tới nó...!
Tạm bỏ qua, ông lại liếc tới hai đứa em nhà mình, tiếp đến quay người lạnh nhạt phân phó:
"Tạm gác chuyện này sang một bên, tất cả không được hé nửa lời.
Cho người gọi hết tộc nhân ngoài phủ quay về, tập trung ở quảng trường chờ lệnh.
Còn hai người, cùng đi tiếp đón thành chủ với ta!."
Lệnh của ông ban ra, tam gia lão quay người đi theo, chỉ có hai người Mệnh Gia Thân và Mệnh Ngọc Tuấn còn nán lại một chút.
Nhưng sau khi liếc qua đảo lại, hai người đều nhanh chóng đuổi theo.
Mệnh Tại Y tinh mang trong mắt lóe lên, phát sinh còn chưa qua một ngày, quả nhiên rất nhanh đã tới.
"Không biết là Phi Uyển đã phát hiện những gì, nhưng mà từ tình huống này mà nói, so với phán đoán không sai lệch nhiều lắm."
Mệnh Tại Y đánh giá Phi Uyển cao hơn một chút so với mấy lão kia, nhưng nàng cũng biết, đó là ảnh hưởng từ kiếp trước.
Lấy hiện tại mà so sánh, Phi Uyển vẫn còn quá non, tâm cơ chưa tới độ thuần thục, có lẽ cô ta chỉ tới cho có lệ mà thôi.
Mệnh Tại Y quay người đi vào trong gian nhà, mặc kệ đám đông xung quanh đứng đó.
Rất nhanh, Mệnh Thuỷ Nhược đã được người ta mang cáng tới khiêng về.
Đám gia nô được quản gia hô lớn, lập tức dọn dẹp chỗ này, máu tanh vương vãi khắp sân nhà, chảy thành vũng lớn bốc lên mùi tanh.
Mệnh Tại Y ở trong không thèm để ý, nàng lấy quần áo, dự tính tắm rửa thay đồ.
Đám gia nô thấy nàng bước ra, khuôn mặt lạnh tanh thì giật mình lùi lại.
Còn không phải sao, hơn chục gia nô bị nàng ta đánh chết.
Tội nhất là Lung Nhi, thủ đoạn ra tay thật tàn nhẫn.
Trước kia không có ai là không khinh thường nàng, hiện tại tên nào mồ hôi cũng chảy dài ướt áo.
.
Truyện Xuyên Không
Lại nói về Phương Thuấn, ông ta cùng Vận Lam và một số phó tướng hiện đang ngồi tại đại sảnh Mệnh gia.
Trước ấy, Vận Lam đã mượn cơ hội bỏ đá xuống chân, làm cho ông trở tay không kịp.
Khác với Trương gia, tuy có nghi ngờ rõ ràng, nhưng còn chưa tạo thành giá trị lớn như Mệnh gia.
Mệnh gia được đánh giá xếp thứ ba toàn thành, giá trị đương nhiên cao nhất.
Vận Lam quyết tâm muốn đánh cho gãy cánh tay phải này của Phương gia, hoặc ít nhất cũng có thể làm khó Phuơng Thuấn.
Câu giờ càng lâu, thời gian lão ta phá án càng dài, vì thế mới có một màn xuất hiện tại đây.
Phương Thuấn ngồi trên chủ vị, ông ta nhắm mắt, bộ dáng thưởng thức chén trà.
Kì thực, trong đầu đang gọi tên mười tám đời tổ tông Vân gia.
Sau khi bàn bạc đưa tới quyết định, nếu như kiểm tra đám tu giả ngoại lai không phát hiện ra kẻ nào.
Thì ngay hôm đó, sẽ triển khai kiểm tra thử máu toàn bộ dân chúng trong thành, bất kể là ai.
Phương Thuấn cần phải đánh nhanh rút gọn, nếu làm chậm ông ta có hai nguy cơ gặp phải.
Một là Vận Lam, sự việc diễn ra càng lâu, nàng ta sẽ càng có lợi, còn có thể bỏ đá xuống giếng, giống như lúc này.
Hai là chứng minh cho môn phái xem, ông ta vẫn còn đủ năng lực để giải quyết, để tại vị thêm vài nhiệm kì tới.
Còn đang nhâm nhi ly trà, phía ngoài vang lên âm thanh trên nền đá, có tiếng bước chân vội vã đi vào.
"Thành chủ đại nhân, Vận phó đại nhân, chư vị phó tướng.
Mệnh gia hôm nay được tiếp đón chư vị, thật sự là quá vinh hạnh.
Tại hạ lập tức sẽ cho người đi chuẩn bị, các vị nhất định phải ở lại đây dùng bữa tối.
Sau đó đêm nay…."
Vừa buớc tới cửa, Mệnh Tiêu Tai đã lập tức cất lời, miệng cười giống như nhìn thấy tổ tiên hiển linh.
Nhưng mà đằng sau nụ cười ấy, ông ta lại thụp một tiếng trong lòng.
Gần như cao tầng phủ thành đều tới đông đủ, bầu không khí quá trầm, mang đến cho ông dự cảm chẳng lành.
"Mệnh gia chủ, chuyện cơm chay cứ tạm gác lại một bên đi đã.
Chúng ta tới đây, căn bản mà nói ông cũng hiểu phần nào rồi chứ?Có mấy chuyện, chúng ta muốn ông xác nhận…."
Phương Thuấn mở lời, đúng là không có chút náo nhiệt nào giống ngày thường, lời nói thập phần nghiêm túc.
Ông ta khi làm chính sự, ắt phải có bộ dáng của thủ lĩnh, là uy quyền của người đứng đầu, bộ mặt của môn phái.
"Nếu thành chủ đã tới vì việc công, trên dưới Mệnh gia xin cẩn tuân lắng nghe.
Nhưng mà, không biết thành chủ và các vị, hôm nay tới là…."
"Mệnh gia chủ, không ngại nói cho ông biết, con trai của Tề gia đây mới bị sát hại tối qua.
Chúng ta nhận được tin tức, cùng ngày hôm qua Mệnh gia có một nguời ra khỏi thành.
Không biết là….
đại gia lão hiện đang ở đâu?."
Kẻ đáp lời là Vận Lam, tin tức này do cô ta thu được, nhưng là của người ta gửi tới.
Vận Lam rất nhanh hiểu ra, rõ ràng gã ta muốn mượn tay dìm Mệnh gia xuống nước.
Và người này nàng cũng biết, chuyện này gã làm tốt lắm.
Mệnh Tiêu Tai trợn mắt, ông ta liếc tới Tề Phát Tài, lúc này vội hỏi:
"Tề huynh...!Xin hỏi là vị công tử nào của quý phủ?."
Chẳng chờ Tề Phát Tài lên tiếng, Vận Lam đã đáp lời xỏ xiên:
"Mệnh gia chủ, ông lại còn giả vờ với chúng ta, Mệnh gia các ông có nội đấu, ông không chịu dẹp loạn mà lại muốn đi thông hôn với Tề gia trước.
Nếu ta đã hỏi tới hành tung của đại gia lão, ông phải biết nạn nhân là ai rồi chứ!."
Trước lời châm chọc của Vận Lam, Mệnh Tiêu Tai trong lòng đánh thụp một tiếng.
Câu này nói quá rõ ràng rồi, không cần Tề Phát Tài phải xác nhận.
Nạn nhân chính là kẻ mà ông định thông hôn, Tề Thanh.
Trong lòng ông dấy lên nghi ngờ, chẳng lẽ đúng như lời Vận Lam nói, người giết gã là Mệnh Tề Thiên?
Không đúng! Quảng Hà thành đang vì ma đạo xuất hiện mà náo loạn, như vậy có thể nói hung thủ cũng là kẻ ma