Lúc này ở nơi rừng cây thưa thớt, trên tán lá còn đọng lại chút tuyết trắng.
Hiện đã là gần giữa trưa, mặt trời trên cao tỏa nắng, thật ấm áp giữa cái lạnh mùa đông.
Xa xa đều là núi đá, trước gần một cửa hang nhỏ, có gã nam tử ngồi đó.
Gã ta chính là Vũ Kiệt, hiện đang theo lời Mệnh Tại Y đến đây chờ tin.
Trước đó mấy canh giờ, gã ta tưởng đã bị phát hiện, thật may là còn chạy nhanh.
Sau đó không lâu, Vũ Kiệt lại nhận được tin tức từ sư tôn, nói gã tới địa điểm này chờ lệnh.
Vũ Kiệt biết trên người sư tôn mình có một con thạch mãng, nó cũng là con thú khi nãy gã gặp.
Dựa theo lời phân phó từ sư tôn, gã phải chờ một người ở đây.
Mà người ấy không ai xa lạ, chính là Vân Thái Chi.
Trong tin tức sư tôn gửi tới cũng nói rõ, người đã giết Tề Thanh giúp gã, lại giải cứu Như Thủy ra khỏi hang hùm.
Sau khi biết tin này, Vũ Kiệt vừa vui vừa buồn.
Gã nhớ lại năm xưa, Như Thủy và gã từng là thanh mai trúc mã.
Nhưng bởi vì vài biến cố, gã bị đẩy vào Mệnh gia làm nô.
Về phần Như Thủy, nàng ấy bị bán vào thanh viện, sau cùng lại được Tề Thanh bao nuôi.
Trải qua hai năm năm, gã sống trong Mệnh gia yên ổn, cũng đã dần chấp nhận cuộc sống này.
Nhưng cũng chính vào một đêm của mấy tháng trước, gã gặp sư tôn.
Người đã đưa gã ra khỏi cuộc sống bần hàn, cho gã thấy một thế gian tươi sáng trước mắt.
Đương nhiên, gã sau khi biết bản thân có linh căn, rất muốn ngửa mặt với đời.
Chỉ là sư tôn muốn gã âm thầm tu hành, chờ khi đạt thành tựu mới một tiếng hót trời xanh.
Thời gian thăng trầm đưa đẩy, gã càng ngày càng đổi thay.
Gã cảm thấy mình dần kiêu căng ngạo mạn, bản tính khát máu, cũng dễ kích động hơn xưa.
Nhưng chẳng phải đám thiên kiêu vận khí đều tính tình như vậy cả sao, gã lại thấy thích thú là đằng khác.
Sau khi nghe tin Tề Thanh chết, gã tuy có mừng, nhưng cũng có không vui.
Đương nhiên không vui chính là gã muốn tự tay giết y, sau đó đứng trước Như Thủy quay lưng phất áo rời đi.
Như vậy mới có thể trọn vẹn, mới đúng bản tính ngông cuồng của gã.
Nói đi cũng nói lại, gã giết vì thích thú thôi.
Tình cảm với Như Thủy, gã đã vứt bỏ từ lâu lắm rồi.
Hiện gã đã là tu giả cao quý, sao có thể để nàng vào mắt được nữa chứ.
Chẳng qua, sư tôn nói đại cơ duyên đang chờ, thì ra đối tượng tiếp theo để gã xử lý, chính là Vân Thái Chi.
Điều này cũng tốt, gã cũng chẳng ưa đám người Mệnh gia cho lắm.
Làm nô trong Mệnh gia, gã cũng không lạ gì bà ta, nổi tiếng chanh chua.
Gia nô chết trong tay Vân Thái Chi không ít, giết bà ta cũng là trả lại công đạo cho bọn họ.
Nếu bà ta biết, một gia nô khi xưa nghe danh bà ta đã sợ mất mật, nay lại vênh mặt trước bà ta, hẳn sẽ rất khó coi.
Vũ Kiệt thích thú, gã ngồi mà phấn chấn, thầm nghĩ lát nữa sẽ dọa bà ta thế nào cho vui.
Sau khi trà đạp chán chê, lúc ấy mới nghe lời sư tôn là tốt nhất.
Nhưng trước đó, phải diễn như sư tôn đã bảo, bởi vì sư tôn sắp tới đây.
Tin tức cuối cùng mà người gửi tới, đó là đã luyện chế phân hồn thành công cho gã.
Vũ Kiệt vui vẻ, gã vừa xem lại vết thương trên tay, lại vừa hứng thú nghĩ ngợi.
— QUẢNG CÁO —
Cũng cùng vào thời điểm này, cách Vũ Kiệt vài dặm, ba bóng người đang cẩn thận bước tới.
Ba người bọn họ đúng là Phi Uyển, Mộ Thần và Sư Hùng.
Phi Uyển chợt ngừng, nàng ta vung tay thu lại động tác.
Từ trên trán của nàng, con mắt bằng máu cũng dần biến mất.
Nàng ta vừa mở mắt, miệng đã khẽ nói:
"Vết tích còn mới, hẳn kẻ này ở phía trước, cách đây không xa!"
Vừa nói xong, Phi Uyển hơi khụy xuống, nàng vội lấy ra một viên đan dược, lập tức bỏ vào miệng.
Mộ Thần và Sư Hùng thấy vậy, hai người hộ pháp hai bên.
Qua nửa khắc, sắc mặt Phi Uyển mởi hơi có chút hồng hào.
"Sư huynh, kẻ này đã ở rất gần rồi, hai người lên trước tra xét hành tung đi.
Sau khi điều tức xong, ta nhất định sẽ đuổi theo.
Nhưng phải nhớ, một khi kẻ địch có hai người, tất cả phải lấy an nguy làm đầu!."
Mộ Thần và Sư Hùng nhìn nhau, sau cùng gật đầu rồi tiến lên, bỏ lại Phi Uyển ngồi đó.
Thấy hai người rời đi, Phi Uyển thở ra một hơi.
Từ những thông tin tại phủ thành, cùng với suy tính của nàng.
Phi Uyển nắm chắc tới tám phần, không chỉ có một kẻ ma đạo này thôi.
Bởi vậy, sau khi tiến gần tới mục tiêu, nàng dứt khoát dừng lại, để cho hai người kia đi trước.
Mà dù sao, sức lực nàng đã tiêu phí không ít, đến đó cũng chưa chắc giúp được gì.
Thật ra, trước khi truy tung, ba người cũng đã âm thầm để lại ký hiệu.
Hiện tại chỉ hi vọng, nhanh chóng bắt được hung phạm mà thôi.
Trở lại nơi Vũ Kiệt ngồi, cách đó không xa, gã vẫn còn chưa biết nguy hiểm đang cận kề.
Đúng vào lúc này, một bóng người chậm chạp đi tới.
Vũ Kiệt thấy có tiếng động lạ, gã ngẩng đầu lên coi, đúng là Vân Thái Chi đã tới.
Bởi vì đường núi, xem ngựa không thể vào xâu, bà buộc phải đi một mình.
Nhưng cũng còn may, nơi này cách ngoại thành không xa, không tốn công lắm
"Ha ha...!Khá!"
Vũ Kiệt thấy bà ta một mình đi tới, gã ta bật dậy, miệng cười ha hả, vang vọng cả góc rừng.
"Ngươi… ngươi là…."
Vân Thái Chi hơi ngẩn ra, bà ta nhìn thấy kẻ này, sắc mặt có hơi đổi.
Mặc dù không nhớ rõ gã ta là ai, nhưng bà thấy rất quen.
— QUẢNG CÁO —
"Kính chào đại phu nhân, ta nghĩ… có lẽ bà không nhận ra ta đâu… HaHa ha!."
Vũ Kiệt khục khặc cười, một tay gã cầm kiếm, đi tới hai bước.
Vân Thái Chi thâm trầm nhìn gã, chẳng lẽ là kẻ này gửi phong thư đến cho bà.
Thế nhưng mà còn chưa kịp mở lời, Vũ Kiệt đã theo kịch bản nói trước:
"Ta gọi bà ra đây, có lẽ bà đã biết nguyên do rồi chứ?."
Vân Thái Chi hơi biến sắc một chút, quả nhiên là gã, bà liền trầm giọng quát:
"Hừ… Ngươi nghĩ ta bởi vì có tật giật mình,