"Nếu lịch sử lặp lại, Mệnh Thủy Nhược chắc chắn sẽ lại lấy Vận Kinh Hồng.
Nói một cách khác, Vân Thái Chi nhất định sẽ vận dụng cách gì đó, để kịch cũ diễn lại…."
Mệnh Tại Y khi này vẫn ngồi trong gian phòng, nàng ta trầm tư suy tính.
Nếu bà ta có cách để Vận gia phải lấy Thủy Nhược, điều này có nghĩa nàng sẽ được gả cho Phương gia.
Nếu chuyện này là thật, vậy thì bà ra sẽ chiếm được lòng tin của Mệnh Tiêu Tai.
Từ đó, việc nàng để cho ông ta nghi ngờ Vân gia trước kia, giờ sẽ trở thành công cốc.
Không chỉ có thế, Thủy Nhược là cháu ngoại Vân gia, gả cô ta cho tộc trưởng tương lai Vận gia, cái này với Vân gia có lợi lắm chứ.
Thế nhưng liệu Phương Thuấn có để yên?
"Có lẽ… còn nguyên nhân khác khiến ông ta khó lòng từ chối, một nguyên nhân mà ta chưa biết!"
Mệnh Tại Y thẳng thắn phân tích, lão ta không phá đám hôn sự này của Vận gia mới là lạ.
Thế nhưng sẽ không lạ, nếu như lão ta cùng có được lợi ích lớn hơn.
Tiếp đó nàng nghĩ tới động cơ của Vân Thái Chi, bà ta muốn nàng làm dâu Phương gia sao? Chuyện này hơi khó tin, bởi trước đó bà ta là người đứng sau tung tin nàng thất tiết.
"Tức là Vân Thái Chi không muốn ta bị gả đi, thế nhưng đây lại là mâu thuẫn.
Bà ta không muốn ta bị gả đi, vậy Phương gia sẽ ra về trắng tay sao?"
Chuyện này là không có khả năng, nhất là khi ngay cả Mệnh Tiêu Tai cũng không chịu nổi sức ép của Phương gia.
Với kinh lịch phong phú của mình, ba trăm năm lăn lộn, Mệnh Tại Y đã đoán ra phần nào kết cục.
Vân Thái Chi không muốn nàng rời đi, nhưng cũng không cản được hôn sự của Phương gia.
Như vậy chỉ có một khả năng, đó là… ở rể!
Thế nhưng Phương Thuấn sẽ nghe sao? Đương nhiên sẽ nghe, nếu như lợi ích thu được đủ lớn để lấp đầy miệng ông ta!
Tuy rằng lợi ích ở đây là gì, nàng nhất thời chưa nghĩ ra.
Thế nhưng nếu đã đoán ra phần nào toan tính này, Mệnh Tại Y đương nhiên sẽ tìm cách phá cục, đâu thể để bản thân làm quân cờ cho bà ta lợi dụng!
Một câu hỏi khác là, Vân Thái Chi dụng cách để nàng ở lại làm gì? Đừng nói là bởi vì Mệnh Tiêu Tai.
"Nguyên nhân có lẽ… nằm ở chính ta!"
Nàng vừa gật đầu cũng lại lắc đầu, không loại trừ việc phán đoán của bản thân là sai.
Bởi cho dù nàng sống hai kiếp, thế nhưng kiếp trước là phàm nhân, biết quá ít chuyện liên quan.
Chỉ có một điều là bố cục bọn họ đã giăng ra, nàng có thể không bước vào sao? Tất nhiên là phải bước vào rồi!
Thế giới khắc nghiệt, không có thực lực sẽ không có công bằng, sẽ không có quyền lên tiếng.
Nàng cho dù có nắm được ưu thế trùng sinh, chẳng qua hiện tại vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn mà thôi.
Mưu kế chỉ đại biểu cho một loại ưu thế, mà trên đời này không có ưu thế nào tuyệt đối, mọi sự đều có thể xảy ra! — QUẢNG CÁO —
"Điều ngu ngốc nhất của người chơi cờ, đó chính là để cho quân cờ phản kháng, cắn ngược lại mình.
Chung quy cũng là bởi quá ngu ngốc, đi tin tưởng thái quá vào chiến lực của bản thân!"
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Mệnh Tại Y mỉm cười.
Nàng ta đặt một quân cờ lên bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy, cất bước ra ngoài….
"Vân Thái Chi, bà còn chưa có tư cách chơi cờ với ta đâu!"
Tru Thiên Môn…
Trên quảng trường rộng lớn, Hàn Phong lúc này đang quỳ trên đài cao.
Hai tay hắn bị trói, cả người bầm dập những vết thương.
Trước mặt Hàn Phong là một tên đệ tử, gã ta tay cầm Lôi Tiên, liên tục đánh vào người hắn.
Mỗi một lần đánh vào, lôi điện truyền qua, khiến cho cả cơ thể rung lên vì đau.
Hắn hự trong miệng vài tiếng, chốc chốc khóe miệng lại rỉ ra máu tươi.
Roi điện đánh xuống, rách da toác thịt, xuyên thấu tim gan.
"Chỉ vô tình thất trách, thế mà lại bị trận đòn đau thế này, mặt mũi sau này còn đâu…"
Đám đệ tử ở dưới nhìn lên, có người xót xa, lên tiếng than thở...!
Nhưng có người thương xót cũng lại có người oán trách, cảm thấy chưa đủ.
Quả nhiên lời này vừa thốt ra, lại có kẻ hừ lạnh, sắc mặt không tốt mà nghĩ thầm:
"Vô tình ư? cố ý thì có! Không chỉ thế, lại ngang nhiên ngăn cản các huynh đệ đồng môn tiêu diệt ma đạo, bị phạt thế này đã quá nhẹ rồi!"
Thế nhưng lời này gã chỉ dám nghĩ trong lòng, thân cô sức yếu, lời nói ra miệng có thể hại chết bản thân đấy!
Sự thể chính là, Hàn Phong bởi vì không nghe lệnh Trình Duyệt Lan, dẫn đến thiệt hại rất lớn.
Đồng môn rơi vào phục kích, tử thương thảm trọng.
Ngay cả Trình Duyệt Lan cũng đã bị phế một tay, chiến lực đại giảm.
Tội trạng như vậy, một trận đòn trước mặt toàn thể môn phái này, vẫn là quá nhẹ rồi.
Bình thường, đương nhiên sẽ là tội chết khó tha, thế nhưng hắn có chỗ dựa, lại là thiên tài ngàn năm hiếm có.
Người thì đã chết rồi, thế cho nên môn phái sẽ không làm quá, giết hắn để mà làm gương đâu.
Cho nên tội danh của hắn khi công bố ra ngoài, cũng đã được bưng bít, làm nhẹ đi không ít.
Bởi vì nếu không như vậy, lần sau lại có kẻ khác bắt chước, vậy thì loạn quá.
Đặt ra môn quy là để duy trì công bằng cho toàn thể đệ tử trong môn phái, không ai được phép công khai vi phạm!
Người biết sâu xa chuyện này thì ít, lại không dám mở lời, kẻ ngu ngơ nghe vào tin đồn thì nhiều.
Thế nên người xưa mới có câu, cho dù mắt thấy tai nghe, liệu chắc gì đã là sự thật?!
— QUẢNG CÁO —
Hàn Phong chịu được hơn trăm roi thì ngất, hắn được đưa về Đoán Định Phong chữa trị, tới ba ngày sau mới tỉnh lại.
Hắn ngồi trên giường, hai mắt vô thần, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Thật ra hắn đang nhớ lại, khoảnh khắc khi đó, chịu một chiêu của Khấu Vấn Tiên.
Đúng là trên đời này vốn không có chuyện cứ cố gắng là sẽ thành công, thiên tài cũng không ngoại lệ.
Hàn Phong không đỡ nổi một chiêu đó, hắn đã thất bại hoàn toàn.
Khi ấy đứng nhìn Viên gia bị diệt, lòng hắn ngổn ngang khó chịu.
Sau cùng vẫn là