Mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật, câu này chủ yếu là để chỉ mấy kẻ không nhìn thấy "sự thật" và không nghe thấy "sự thật" mà thôi!
Trên đời này sự thật luôn chỉ có một, chỉ là ngươi có ở đúng vào lúc đó để chứng kiến, để nghe và nhìn thấy hay không mà thôi.
Khi Hàn Phong bị Khấu Vấn Tiên đánh ngất, Nguyễn Thanh Tâm đã rút kiếm lao đến, bật lại gã ta.
Dù rằng trước đó khi tới, nàng và gã đã có bàn qua kế hoạch.
Sau khi về môn, cũng chính nàng cầu xin gia gia, nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Không có Nguyễn Tùy Thời cùng một số kẻ cao tầng cùng lên tiếng, Hàn Phong liệu có thoát khỏi đơn giản như vậy.
Thế nhưng sau tất cả, nàng lại không nói cho hắn biết.
Tâm tư của nữ nhân, quả thật là không hiểu nổi.
Thanh Tử Dương lắc đầu đi ra khỏi đại điện, nàng bước đến bàn trà ngồi xuống.
Bàn tay khẽ nhấc, nàng bình thản rót vào hai chén nhỏ.
Hương trà tỏa ngát, thơm dịu nhẹ cho lòng người thư thái, nàng vừa khẽ nhấp một ngụm, đã có giọng nói vội vang lên:
"Tử Dương tỷ, ta có thắc mắc…."
Hàn Phong vừa khập khiễng vội ra khỏi lầu các, hắn ngỡ tưởng Thanh Tử Dương đã đi xa rồi.
Không ngờ nàng ta vẫn còn đang ung dung uống trà ở đây, sau cùng hắn đi tới, thấy trên bàn đã có một chén rót sẵn.
Nhận ra nàng ta biết mình đuổi theo, hắn lặng thở dài, hỏi:
"Hóa ra là tỷ đã biết ta đuổi theo, vậy…"
Thanh Tử Dương mỉm cười, ý vị nhìn hắn đáp:
"Ta biết đệ sẽ đuổi theo, cũng biết đệ muốn hỏi điều gì.
Đúng! Trước khi đệ đi tới Viên gia, ta đã biết đệ sẽ ra tay cứu người!"
Nàng hạ chén trà nhỏ xuống bàn, sau đó tiếp lời:
"Không chỉ ta biết, ngay cả hai sư tôn của đệ cũng đoán ra điều đó.
Cho nên trước giao cho Trình Duyệt Lan, sau lại cử Khấu Vấn Tiên và Thanh Tâm đi, đây đều là chủ ý của chúng ta!"
Lấy kiến thức và hiểu biết của mọi người, đương nhiên họ hiểu tính cách của Hàn Phong.
Hắn là kẻ thương người vô tội, thấy cảnh diệt tộc sao có thể không ngăn cản chứ.
.
Truyện Bách Hợp
Ánh mắt Thanh Tử Dương nghiêm lại, sự tình đâu chỉ có thế.
Ngay cả việc Hàn Phong nhận nhiệm vụ này, vốn đã là kế mẹo của kẻ "nào đó" rồi.
Ban đầu Thanh Tử Dương nghĩ rằng, đây là mẹo dụ rắn khỏi hang, nhằm cướp đồ trong túi hắn.
Nhưng nàng lại không thể ngăn cản, bởi vì nàng từng nhìn rõ, hắn có một cơ duyên ở nơi đó.
Cuối cùng nàng mới nhận ra, cho dù không chặn đường cướp của, Hàn Phong vẫn sẽ tự nguyện mắc vào bẫy này.
Nhìn thì sợ trên đường đi có mai phục, thật ra chỉ cần hắn nhận nhiệm vụ này là đã trúng bẫy rồi.
Thế là nàng chỉ có thể gợi ý cho cha và Bạch Đằng Giang, sắp xếp để Trình Duyệt Lan bằng mọi giá ngăn cản hắn làm bậy.
Sau lại cử hai người kia, chuẩn bị tiếp ứng.
Bởi vì nhiều nguyên nhân như vậy, mới có cơ sở để Hàn Phong thoát khỏi cái bẫy mà vẫn có được cơ duyên.
Nhưng tất cả chuyện này nên giấu Hàn Phong, hiện còn chưa phải lúc thích hợp nói cho hắn biết.
Về phía Hàn Phong, hắn nhìn Thanh Tử Dương tới há mồm, chẳng nói được lời nào.
Thì ra bọn họ đã biết trước tất cả, hắn lại ngu ngơ đi tin vào quyết định của mình.
Hắn cứ ngỡ bản thân không nghe lời bọn bọ sẽ thất vọng lắm, thì ra....
"Đệ đang thắc mắc, vì sao chúng ta biết lại không ngăn cản đệ đi đến đó, còn làm ra nhiều việc.
Đệ nghĩ là chúng ta muốn xem đệ đi diễn kịch sao? Thật ra không phải!"
Thanh Tử Dương hôm nay đến đây, đúng là muốn giải thích điều này.
Ngoài trừ cơ duyên ra, còn một nguyên nhân khác, buộc hắn phải tới đó...!
Thanh Tử Dương đứng dậy, nàng bước đến bên giàn hoa Tử Đằng, giọng nhẹ khẽ nói:
"Tu giả cũng như người phàm, thậm chí có là thần hay tiên, tất cả đều không thoát ra khỏi cái gọi là thất tình lục dục, chính tà thiện ác.
Đệ cho dù có là thiên tài ngàn năm, điểm thiếu sót nhất vẫn là kinh nghiệm nhân sinh.
Thứ này không thể truyền dạy, chỉ có thể tự mình trải qua sóng gió, mới có thể học nghiệm được!"
Hàn Phong lại thêm một phen bất ngờ, hóa ra đây mới là nguyên nhân chính, bọn họ để hắn tới đó.
Thế nhưng cái giá…
"Tử Dương tỷ, một người làm quan cả họ được nhờ, một kẻ có tội chín họ lưu vong, liệu có đáng…"
Chỉ một bài học, lại trả giá bằng biết bao sinh mạng, liệu có đáng không…
"Đáng hay không chẳng ai có thể nói chính xác được, có biết cũng không làm được gì.
Haiz...!Người ở thế gian này vì duyên mà sinh, hết duyên thì mất, rồi sẽ lại chuyển qua duyên khác.
Là duyên phúc hay duyên họa, tất cả đều vận hành theo quy luật của đất trời, ấy là luân hồi nhân quả!"
Thanh Tử Dương thở dài, thế giới cường giả vi tôn, không có thực lực, lời nói chính nghĩa cái gì cũng chỉ là đạo đức giả mà thôi, ngay cả nàng cũng vậy.
Con đường của thiện luôn gian truân hơn ác, luôn phải đứng giữa những lựa chọn.
Cứu hay không cứu, giết hay không giết, bỏ hay không bỏ, đáng hay không đáng...
Cổ nhân thường nói, có tình luôn phiền não hơn vô tình!
Hàn Phong trầm tư, thật ra hắn hiểu dù hắn có tới hay không, Viên gia vẫn không thoát khỏi số mệnh.
Chẳng qua, tình huống lại rơi vào trúng đầu hắn, tâm lý quá sức chịu đựng!
Hai người rơi vào trầm tư rất lâu, mãi tới khi Thanh Tử Dương đứng dậy định rời đi, Hàn Phong mới bình thản lên tiếng:
"Tử Dương tỷ, người có con mắt thấu thiên triệt địa.
Người có thể nói cho ta biết, Tu tiên thật sự là cần tình, tu đến hạnh phúc? Hay là vô tình, tu đến vô ưu?"
Thanh Tử Dương quay lại nhìn hắn, nàng không ngạc nhiên với câu hỏi này.
Từng có đôi mắt thấu tỏ, nàng biết mỗi một thế giới đều có quy tắc khác biệt.
Từ đó những lý giải, hay định hình nhân sinh, cái nhìn về mọi mặt cũng khác nhau.
Nàng tiến lên hai bước, không vội trả lời hắn, chỉ chậm rãi cảm thán:
"Xưa nay người đời thường nói, tu chính là sửa.
Sửa ở đây là sửa bản tâm, sửa chính mình.
Vì sao lại cần sửa? Nhân vô thập toàn, là người vốn dĩ đều có khuyết.
Vậy nên phải sửa, sửa tính cách, sửa tâm, sửa thân.
Có vấn đề ở đâu thì sửa ở đó, đây là con đường trải dài vô tận."
"Tu cũng có trăm ngàn lối tu, không nhất thiết phải ngồi thiền thì mới là tu! Bản thân chúng ta đang dần phát triển từng ngày, phấn đấu để sống tốt hơn quá khứ.
Đây cũng là một cách tu..."
"Tất cả chúng ta đều bị thất tình lục dục, thiện ác căn quả làm phiền.
Vậy nên phải tu, cũng là sửa chữa cái thân và cái tâm, loại bỏ nghiệp quả của chúng ta."
"Thế nhưng đó là tu tâm, cũng chỉ là một phần của đạo mà thôi, không bao hàm tất cả.
Tu giả và phàm nhân có căn nguyên trú định khác nhau, đương nhiên tu cũng khác nhau!"
"Đây cũng là lý do, phàm nhân tu tâm, tu giả tu đạo.
Cùng là đạo chung cội nguồn nhưng căn nguyên khác nhau, kết quả liền khác nhau.
Phàm chỉ có thể tu thân tâm, tu nhân sinh, tu an lạc, mãi không thể trường tồn.
(1) thế giới tiên hiệp, tiên phàm cách biệt, cho nên đạo