Hàn Tông không nhìn thêm Ngọc Linh cái nào, hắn theo sau gã nam tử tiến vào gian phòng.
Thật ra đây chỉ là trò diễn kịch, để cho Lan Như Tiên thấy mà thôi.
Ngọc Linh là quân bài chìm của cô ta nhằm giám sát hắn, lý nào Hàn Tông lại thân thiết với nàng ta chứ.
Trước đây Hàn Tông đã suy tính kỹ, hắn cảm thấy hai người nên tỏ ra ghét nhau thì thích hợp hơn là thân thiết.
Hắn bước vào gian phòng, khi này Lan Như Tiên đang ngồi ở tại bên trong.
Mắt thấy người đến, nàng ta liếc tới, giọng nói lạnh nhạt:
"Nghe nói ngươi vừa mua một con Rệp Ma, yêu thú này được xếp vào hàng tà thú.
Vì thế đã lâu mà không ai ngó ngàng, ta không nghĩ là ngươi lại có hứng thú đấy!"
Sau, nàng nghiêng người về trước, nheo mắt âm hiểm mà hỏi:
"Ý của ta là, ngươi mua một con thú không sử dụng được ở đây.
Chẳng lẽ… ngươi định chuẩn bị đi đâu xa sao?"
Hàn Tông bình chân như vại, đến trước mặt Lan Như Tiên ngồi xuống, chậm rãi rót lấy một chén trà nhỏ, sau mới nhìn nàng ta cười:
"Ha ha… tin tức Lan sư tỷ rất nhanh nhạy đấy, nhưng nói ra cũng không có gì.
Thật ra thiên tư của ta thấp kém, chỗ dựa lại không có, trước sau gì tới thời hạn cũng bị môn phái đuổi đi.
Nhân lúc còn đang ở nơi thứ gì cũng có này, ta chuẩn bị trước một chút cũng không tính là xa xôi!"
Hàn Tông ngoài mặt thì nói, trong lòng trầm đi không ít.
Đúng là hắn đang muốn chuẩn bị chu đáo, phòng khi bất ngờ phải rời đi.
Thế nhưng nơi này tin tức linh thông, chỉ cần để ý chút là sẽ nhận ra ngay.
Lan Như Tiên biết hành tung của hắn, ắt người khác cũng sẽ biết.
Vừa cầm còn chưa ấm tay mà mọi người đã biết cả rồi, giấu thế nào đây.
Hàn Tông phân vân, hắn có lên kiếm một cái cớ nào đó, để hợp thức hóa những vật phẩm này hay không....!
Còn đang nghĩ như vậy, Lan Như Tiên cười khàn vài tiếng, nàng ta vẫn tiếp tục thăm dò, tát nước theo mưa:
"Ha ha ha… Nếu là kẻ khác nói câu này ta còn có chút tin, chứ người như ngươi cũng dám ba xạo trước mặt ta? Ở đây ai mà không biết, ngươi ôm được đùi một nữ tử tuyệt tài chứ.
Nhờ nàng ta trợ giúp, có khi ngươi còn leo nhanh hơn cả ta ấy.
Hơn nữa, tư chất Địa phẩm đâu tính là thấp, tài hoa buôn bán càng không tệ.
Môn phái nào nỡ đuổi người tài như ngươi? Theo ta tính toán, ít cũng phải vài ba chục năm nữa!"
Hàn Tông ngửa mặt cười khan mấy tiếng, hắn cũng nheo mắt đáp trả:
"Lan tỷ à Lan tỷ, tỷ cũng phải biết cái đùi ta đang ôm là phúc hay họa chứ.
Dễ dàng như lời sư tỷ nói, ta đâu cần phải đắc tội với nhiều người như vậy.
Hoàn cảnh của ta bây giờ, còn chưa đủ thảm hay sao!"
Lan Như Tiên im lặng, nàng biết đến điểm thì dừng, tên này cũng không phải hạng quá ngu dốt.
Rây vào Thanh Tử Dương thật đúng là họa hay phúc, nào ai có thể nói trước được.
Cứ nhìn tên trước mắt này thì biết, vừa vào nội môn đã bị người ta ám toán, tí thì toi mạng.
Nói hắn không có chuẩn bị cho sau này, vậy thì hắn mới thật sự là mất não rồi.
Nhưng… kệ cha hắn chứ, liên quan gì tới mình.
Nghĩ như vậy Lan Như Tiên lại nhìn hắn, bắt đầu nói tới chính sự:
"Ta nói như vậy chẳng qua là kẻ bán con thú cho ngươi, ta có quen thân.
Nếu như biết trước ngươi cần nó, ta đã có thể giúp mua với giá thấp.
Được rồi, hiện tại nói tới chuyện chính đi.
Sự tình đám hội nhóm liên tục khiêu chiến, ép chúng ta đóng cửa gian hàng mới kia… ngươi định tính thế nào?"
Hàn Tông thôi suy tính vẩn vơ, quay lại vấn đề chính, hắn nhìn nàng ta bắt đầu đưa ra mẹo:
"Sư tỷ, như người đã biết, mục đích các hội nhóm nhắm tới không phải ta, mà là cửa hàng mới mở này của chúng ta, làm cho ngày càng thua lỗ.
Nhưng muốn gian hàng đóng cửa, mục tiêu duy nhất ngắm tới lại là ta.
Bởi vì ta là quản lý của gian hàng đó, cho nên bọn họ mới liên tục cử người khiêu chiến một mình ta."
Hàn Tông không vội, hắn híp mắt nhìn Lan Như Tiên mỉm cười hỏi:
"Cách giải quyết rất đơn giản, ta đoán trước khi đến, sư tỷ cũng đã có phương án từ lâu?"
Lan Như Tiên nghe hắn phân tích đâu ra đó, sau lại bất ngờ hỏi nàng như vậy.
Nàng đúng là đã có phương án rồi, thế là gật đầu lạnh giọng:
"Hừ… đương nhiên, phương án đơn giản nhất chính là để ngươi từ chức, thôi không còn làm quản lý gian hàng đó nữa.
Như vậy, mất đi lý do, bọn họ sẽ không còn lấy cớ ấy tới khiêu chiến được nữa."
Thế nhưng nàng ta lại nhìn hắn, ngữ khí càng lạnh:
"Nhưng đây là điều ai cũng dễ dàng đoán ra, nhất là con cáo già Luân Đằng Vân kia.
Phương án này chỉ trị được ngọn mà thôi, cho nên không tính là mẹo.
Cái ta cần không chỉ giải quyết được chuyện này, mà còn phản công lại bọn họ.
Nguyên Văn, đây là thành quả sau hai ngày suy nghĩ của ngươi sao?"
Hàn Tông nhìn nàng ta nghĩ thầm, đúng là chỉ như vậy thôi thì chưa đủ, đây là điều ai cũng sẽ đoán ra.
Cho dù Hàn Tông có từ chức, thì gian hàng đó ai lên thay cũng sẽ tiếp tục bị khiêu chiến thôi.
Hơn nữa, mục đích nàng ta khi để hắn quản lý cửa hàng đó, vốn là cố ý chèn ép, làm khó Hàn Tông.
Giờ lại để hắn êm đẹp rút lui, chẳng phải là công toi sao.
Lan Như Tiên vốn đã biết từ lâu, rằng hắn nhất định không muốn ôm việc vào người, hắn đang rất thiếu thời gian tu luyện.
Sự tình giằng co, nhiều phương chèm ép này khiến nàng dần nhận ra.
Xem ra… việc đám hội nhóm kia đến khiêu chiến, có thể tên khốn này đã trù tính từ trước.
Chỉ trực chờ cơ hội như vậy, để kiếm cớ rút lui mà thôi.
Hàn Tông bên này tỉnh bơ như