Lan Như Tiên còn chưa nghĩ ra, gã hắc y phía sau nàng bấy giờ mới lên tiếng cắt ngang:
"Nguyên Văn, ý ngươi là mua chịu?"
"Ha ha ha..
Sư huynh đoán gần đúng rồi, chỉ là chưa phải câu trả lời chính xác!"
Hàn Tông cười mà đáp, nhưng sau khi thấy hai người im lặng mặt lạnh như tiền, hắn liền nói thẳng:
"Ta mặc dù hiện không đủ một trăm ngàn linh thạch để mua, thế nhưng ta có thể trả từ từ.
Mỗi tháng trả chín nghìn, sau một năm là có thể mua đứt được cái lệnh bài này rồi!"
"Ý ngươi là…."
Cả Lan Như Tiên và gã hắc y đều giật mình, lâu dần bốn mắt sáng quắc nhìn nhau.
Hai người thông minh, nghe hắn nói là hiểu ngay vấn đề.
Mẹo này nhìn thì có hại, thực tế lại rất tuyệt.
Phương pháp này nhằm vào phần đông tu giả, những kẻ có thu nhập thấp trong môn phái.
Bọn họ muốn mua một món đồ quý, lại chỉ phải trả một số tiền nhỏ.
Một số tiền lớn sẽ làm người mua đắn đo, thế nhưng khi chia nhỏ ra thành nhiều phần, cảm giác này sẽ không còn nữa.
Đây là phương pháp đánh vào tâm lý chung của mọi người, ai cũng muốn mua đồ tốt giá rẻ.
Bằng cách này bọn họ có thể mua được thứ mình muốn, Lan hội có thể bán ra được nhiều hơn.
Nếu so thời gian dài để mà đánh giá, phương pháp này sẽ kiếm bộn tiền.
Mà lại không sợ bị quỵt nợ, dù sao Hàn Tông đã nghĩ cả rồi.
Lan Như Tiên có kẻ chống lưng, hoàn toàn không sợ.
Hai bên mua bán lập ra quy ước, lấy môn quy chế tài, thì ai có thể "chạy làng" được chứ.
Sau một hồi đắn đo, Lan Như Tiên thấy rất khả thi.
Chỉ là… sau cùng lại nói:
— QUẢNG CÁO —
"Phương pháp này rất tốt, nhưng lại có một điểm yếu, đó là không thể độc quyền!"
Đứng trên góc độ của một thương nhân mà nói, sợ nhất chính là bị đối thủ lớn chèn ép.
Tiếp đến là bị sao chép, ăn trộm mất ý tưởng của mình.
Lan Như Tiên cũng vậy, chưa giàu đã lo không chỗ giấu tiền.
Nhưng nàng ta lo lắng là đúng, đối thủ lớn nhất là Song Tượng hiện đang bắt tay với nhiều hội khác, liên tiếp chèn ép nàng.
Trong khi phương pháp mà Hàn Tông đưa ra, lại cửa hàng nào cũng có thể thực hiện.
Hàn Tông thấy như vậy, hắn cười mà nói:
"Ha ha...!Sư tỷ nên quên suy nghĩ đó thì hơn, muốn có độc quyền, sư tỷ phải có thứ không ai sao chép được, nhưng đó không phải mấu chốt.
Thế giới tu giả, cần nhất là thực lực.
Giống như trong địa bàn Tru Thiên Môn ta, không hề có thế lực tương xứng khác tồn tại.
Sư tỷ không có thực lực đè ép kẻ khác, vậy thì đừng nghĩ tới vấn đề đó làm gì.
Ha ha… thậm chí không có thực lực, vật trên người mình cũng chỉ là đang cầm hộ người khác mà thôi!"
Bị Hàn Tông dội cho một gáo nước lạnh, Lan Như Tiên tỉnh táo phần nào.
Đúng như hắn nói, sự thật nghiệt ngã.
Nàng hiểu chứ, chẳng qua là tỏ ra nguy hiểm, để ép khô Hàn Tông mà thôi.
Quả nhiên, lại nghe hắn nói:
"Tuy nhiên, sư tỷ có thể cạnh tranh bằng cách tặng kèm nhiều khuyến mại và giảm giá.
Xem khách hàng như cha mẹ chúng ta, sư tỷ hoàn toàn có thể cạnh tranh được với bọn họ!"
Hàn Tông ba hoa chích chòe cả buổi, phân tích tới khô mồm rát họng, kết quả vẫn là không thể độc quyền.
Nhưng Lan Như Tiên đã hiểu, phương pháp này giống như một làn sinh khí mới.
Ít nhất thì thời gian đầu sẽ giúp cho Lan hội, vực dậy khỏi cảnh chèn ép này.
Lan Như Tiên nghĩ thầm trong bụng, xem ra hắn đúng là không có biện pháp thật.
Tiếp theo đó, ba người bàn luận thêm vài vấn đề chính yếu khác.
Tới khi xong xuôi, Hàn Tông đang định mở lời, ngỏ ý bán viên đá cho nàng ta.
Bất ngờ là Lan Như Tiên lại nói trước, một câu này khiến cho Hàn Tông phải cau chặt chân mày:
"Nguyên Văn, ngươi lên làm quản lý đã được thời gian, chắc đã biết tình cảnh gian hàng phía nam khu chợ chứ? Ta đang định muốn bán nó đi, ý ngươi thế nào?"
"Ý sư tỷ là…"
— QUẢNG CÁO —
Hàn Tông nhíu mày, tự nhiên nàng ta hỏi vậy, rõ ràng là có chuyện cần ý kiến, chỉ là…
Hắn cũng biết gian hàng này, Lan hội có cả thảy sáu gian hàng.
Chuyên về cầm cố, binh khí, đan dược và những vật phẩm khác.
Mỗi gian hàng lớn lại có quản lý riêng biệt, chuyên phụ trách khác nhau.
Riêng Hàn Tông được quản lý hai gian, tiệm đồ và gia công binh khí.
Tình cảnh gian hàng kia hắn có biết, làm ăn thua lỗ đã lâu, thay nhiều đời quản lý mà không khá hơn.
Lan Như Tiên đã từng đề nghị cho hắn quản lý, thế nhưng Hàn Tông vội vàng từ chối ngay.
Nàng ta lúc này muốn bán, còn có một nguyên nhân khác.
Ấy là khoảng vài tháng nữa sẽ có một hội đấu giá lớn trong nội môn chân truyền, cấp độ tham gia từ Hợp Linh trở lên.
Lan Như Tiên hiện đã là Hợp Linh cảnh, một số vật phẩm phụ trợ không còn phù hợp nữa.
Trong khi ấy, vật phẩm cấp càng cao, giá cả tăng tới chóng mặt, giàu như nàng ta cũng không chịu nổi.
Do đó, nàng ta đang cân nhắc muốn bán nó đi, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ người mua.
Kẻ mua là Luân Đằng Vân, hơn nữa gã ta không mua ngay, mà còn có