"Nguyên sư đệ, nghe nói dạo này không tốt lắm.
Sư đệ đang cần tìm Tán Độc đan sao? Vừa hay chỗ ta có một ít…."
"Đa tạ, thứ này không khó tìm lắm.
Cảm phiền sư huynh đã lưu tâm rồi…"
Hàn Tông và Vô Từ Tà vừa đi, hai người nói chuyện qua lại như là thân nhau.
Chẳng qua, Hàn Tông vẫn cố gắng giữ khoảng cách, duy trì thái độ.
Đối với điều này, Vô Từ Tà không cảm thấy khó chịu.
Y mỉm cười thản nhiên, lại nói:
"Ha ha… Nguyên sư đệ lo lắng dư thừa rồi, ý ta là chỗ hội quán vừa luyện chế được một mẻ.
Sắp tới sẽ mở bán, ta thấy sư đệ đang cần nên cố ý nhắc nhở, tránh lỡ việc sư đệ mà thôi!"
Hai người nói qua nói lại, chả mấy đã đi gần tới một khu đình viện nhỏ.
Nơi này bốn mặt rừng thông, cây xanh lá tốt.
Một lối nhỏ ngang lưng chừng núi, dẫn hai người đến nơi mái đình gần đó.
Thật là…
Non xanh nước biếc họa khung cảnh
Mái đình đẹp tựa đóa liên thanh!
Hàn Tông bước theo Vô Từ Tà đi vào mái đình, từng bóng dáng mấy kẻ dần lọt vào tầm mắt của hắn.
Người ngồi đầu tiên anh tuấn khuynh vũ, tay nâng chén trà, mắt nhìn xa xăm.
Khí chất này, còn ai khác ngoài Luân Đằng Vân chứ.
Người thứ hai mắt sắc môi mỏng, thân hình gầy gò.
Bề ngoài nhanh nhẹn hoạt bát, khi lại trầm ổn bình tĩnh, chính là Bạch Tạng.
Đứng sau hai người là bốn kẻ khác, đều là dạng tuyệt phẩm nam nhân, thanh chân ngọc chất.
"Bái kiến chư vị sư huynh!"
Hàn Tông chắp tay hữu lễ, bên ngoài tỏ vẻ dửng dưng.
Kì thực hắn cũng đang thận trọng quan sát, hòng dò ra ý đồ của bọn họ.
"Nguyên sư đệ, từ ngày đó tới nay đã mấy tháng xa cách, hiện mới có dịp tái kiến tương phùng.
Nào, hãy ngồi đi, có gì nói sau!"
Hàn Tông chắp tay lần nữa mới chậm rãi ngồi xuống, bàn tay khẽ cầm lấy ly trà, chỉ là không uống.
Một lần gặp ma cả đời sợ đi đêm, Hàn Tông mới hôm trước bị Lan Như Tiên lừa xong, khi này hắn nào dám động tới nữa.
Thấy cử chỉ như vậy, Luân Đằng Vân khẳng khái cười vang mấy tiếng, sau mới nói:
"Nguyên sư đệ không cần lo lắng, trà này tên gọi An Hồn Lạc Phách.
Giúp bài trừ tạp chất, thích hợp an dưỡng cho hồn phách tu giả chúng ta!"
"Cảm tạ sư huynh ưu ái!"
Hàn Tông gật đầu tỏ ý cảm kích, nhưng bàn tay vẫn không có dị động.
Chỉ giả bộ đăm chiêu ngắm nhìn nước trà, hồi lâu nhắm mắt khẽ hít, như thưởng thức mĩ vị…
Luân Đằng Vân thấy vậy lại không cản, y mở lời bắt chuyện đôi câu.
Hàn Tông một mực từ tốn, thái độ khiêm nhường hữu lễ.
Hai người nói chuyện tới gần canh giờ sau, Luân Đằng Vân mới bắt đầu đi vào chính chuyện:
"Lâu không nói chuyện, ta cảm thấy chúng ta như người xa lạ, thật buồn.
Sư đệ không cần cảnh giác, ta hôm nay gọi đệ đến là có thiện ý, muốn hợp tác lâu dài!"
Hàn Tông mỉm cười, hiên ngang nói:
"Luân sư huynh, chúng ta cũng không xa lạ gì nhau.
Lần này sư huynh gọi ta tới đây, có gì xin cứ nói thẳng….!"
Hàn Tông không muốn dây dưa ở đây lâu, hắn thẳng thắn đáp lời.
Chỉ là điều này đã ở trong dự tính của Luân Đằng Vân, y không tức giận, vẫn bình thường đáp:
"Ha ha… ta biết sư đệ sẽ nói vậy mà! Chuyện này nói ra không có gì lớn cả, chủ yếu vẫn là việc sư đệ bất ngờ dừng hợp tác ngầm với chúng ta trước đó.
Gọi đệ ra đây, ta đúng là muốn biết lý do!"
"Không giấu gì sư huynh, phương pháp này đã không còn thích hợp nữa, cho nên dừng lại là điều hiển nhiên!"
Luân Đằng Vân mỉm cười, nụ cười thâm ý, y đứng dậy bước đến lan can mà nhìn ngắm phong cảnh.
Trước đình viện, tán lá Huỳnh Dương đỏ thắm xào xạc.
Luân Đằng Vân giơ tay khẽ vuốt, bỗng y quay người, nhìn Hàn Tông hỏi:
"Chuyện này… ta đoán là do sư đệ tự ý làm ra, Lan Như Tiên không hề biết, đúng chứ?"
Hàn Tông đã biết cảnh này một ngày rồi sẽ tới, hắn mỉm cười hỏi lại:
"Sư huynh có ý gì?"
"Ý ta là sư đệ hẳn đã tự dùng cách thức này, kiếm lợi ích do riêng mình.
Thế nhưng thời gian dần trôi lo sợ phát hiện, nên mới đột ngột dừng lại như vậy.
Hoặc là… sư đệ đã có phương cách khác thay thế?!"
Hàn Tông mỉm cười nhìn gã, quả nhiên giấy không bọc được lửa, người tài trong thiên hạ có bao la.
Chỉ là Hàn Tông chối đáp:
"Suy đoán của sư huynh khiến ta kính phục, thế nhưng sư huynh nghĩ quá xa rồi.
Chuyện này liên quan tới kế hoạch kinh doanh của cửa hàng, cho dù Lan sư tỷ biết cũng không có gì phàn nàn…."
Hai người đều là hạng cáo già, nuốt thịt nuốt cả xương, chưa có bằng chứng nào có dám nhận.
Mà điều này cũng trong dự tính của Luân Đằng Vân, y mỉm cười lại nói:
"Ha ha..
Cái này không có gì là lạ cả, sư đệ để ý một chút là có hoài nghi thôi!"
Bạch Tạng ở bên khi này mới mở lời:
"Ở nơi này, tài nguyên phân chia theo cấp bậc cảnh giới.
Đối với Ngưng Khí trung kỳ, mỗi tháng là mười viên linh thạch, cùng ba viên Tụ Linh đan.
Ngoài ra, muốn kiếm thêm tài nguyên, có thể tham gia thi khảo.
Tiếp đến là thu nhận nhiệm vụ, hoặc là cống hiến cho môn phái.
Đối với một số người có sư tôn, hay là gia tộc phía sau, đương nhiên sẽ có