Cách đào tạo một kẻ để hắn trung thành phục vụ cho mình, chính là dùng cây gậy và củ cải.
Ban đầu để ngươi rơi vào sợ hãi tột cùng, sau khi thành công lại dùng lợi ích ban phát như cọng rơm cứu mạng.
Vừa đấm vừa xoa, cũng là phương pháp trị người tốt nhất mà cổ nhân từng dạy.
Thuộc hạ trung thành nhất, phải là kẻ vừa mang ơn lại vừa sợ hãi chủ nhân của mình.
Theo đấy, Luân Đằng Vân tính mượn yếu điểm này để uy hiếp Hàn Tông, để hắn rơi vào thế khó.
Sau đó lại dùng củ cải dụ dỗ, để hắn âm thầm làm quân bài chìm cho mình.
Thế nhưng Hàn Tông lại lôi ra vật kia, làm phá đi nghi ngờ ăn chặn trước đó của hắn.
Khi này biết không thể dùng nó uy hiếp được nữa, Luân Đằng Vân đành phải thay đổi kế hoạch, bỏ đi phần uy hiếp.
Nhưng bỏ đi phần uy hiếp này, khác nào chỉ cho củ cải mà không cho gậy gỗ.
Thời gian lâu dần hắn sẽ coi đó như việc họ phải làm, chẳng việc gì mang ơn hay kính sợ người ta.
Tình huống này cũng gần giống thế, Hàn Tông không có cảm giác kính sợ gã, Luân Đằng Vân sẽ không tài nào thao túng được.
Rồi sẽ lại như hai lần trước, bị hắn dùng mẹo phá đi mất thôi.
Nhưng Luân Đằng Vân vốn không biết rằng, tình thế này lại đang là thời cơ tốt cho Hàn Tông.
Hắn đang chuẩn bị vật dụng cần thiết, chờ nhiệm vụ tới là sẽ tiện bước rời đi.
Nếu như ta rời khỏi nơi đây rồi, vậy tội gì mà không kiếm thêm chút nữa.
Mang tâm thái suy tính như vậy, ngoài mặt hắn lại giả đáp:
"Đa tạ ý tốt của sư huynh, thế nhưng Lan hội đối với ta rất tốt, ta sao có thể làm loại người đó được.
Hiện tại thời gian đã không còn sớm, sư đệ xin phép cáo từ…."
Hàn Tông đứng dậy, hắn xoay người thẳng bước mà đi, hiên ngang chính khí.
Chỉ là vừa được vài bước, tiếng cười của Luân Đằng Vân đã vang đến:
"Ha ha ha… Nguyên sư đệ không cần làm trò, chúng ta còn chưa hiểu rõ nhau sao? Ngươi xem đây là vật gì!"
Nói rồi Luân Đằng Vân quăng cho Hàn Tông một túi càn khôn nhỏ, bộ dáng ung dung đắc ý.
Chẳng qua trong lòng trầm mặc hơi nhiều, tên này rõ ràng chỉ bàn chuyện lợi ích, không bàn tình cảm.
Bởi vì hiểu nhau như vậy, đôi bên lại càng tỏ ra xa lạ, khách khí mười phần.
Hàn Tông vừa bắt được túi nhỏ, tâm thần hắn truyền vào dò xét, lát sau sắc mặt có hơi thay đổi.
Chỉ thấy bên trong là một cái tổ ong thật lớn, tinh xảo lạ thường, hình dung tổ này có thế chứa được số lượng thật lớn.
Đây cũng là một trong những thứ Hàn Tông đang rất cần, một không gian đủ để nuôi dưỡng đàn Rệp Ma.
Trước đó không tìm được, Hàn Tông dự định mua sắm nguyên liệu nhờ người luyện chế, chỉ là tỉ lệ thành công không cao.
Vật thứ hai là một tấm ngọc thư, không biết bên trong ẩn chưa pháp môn gì.
Lúc này chỉ thấy Luân Đằng Vân lên tiếng:
"Ta nghe nói sư đệ đang cần tìm phương pháp chữa dị tật trên người, vừa hay chỗ chúng ta có một cái.
Hi vọng với hai thứ này, đủ để khiến sư đệ hồi tâm chuyển ý!"
Thật ra vốn là Luân Đằng Vân muốn đưa ba thứ cho đủ bộ, chính là con Sa Luân Trùng kia nữa, thế nhưng đại sự không thành.
Chẳng qua gã không lo lắng chút nào, chỉ cần Hàn Tông đồng ý hợp tác, lợi ích về lâu dài đã thừa rồi.
Bên này Hàn Tông giật mình trầm tư, phương pháp chữa tật này hắn thật sự rất cần.
Hắn ngỡ tưởng người đưa ra nó sẽ là Lan Như Tiên, như trong kế hoạch đã định.
Thế nhưng thật không thể ngờ, Song Tượng mới là người nhanh tay có được, khi này dụ hoặc quá lớn rồi.
Hàn Tông rời khỏi Tru Thiên Môn, chỉ sợ tài liệu hắn cần sẽ không dễ kiếm như ở nơi này.
Xem ra đúng là, kẻ giỏi là kẻ biết luôn luôn phải thay đổi kế hoạch cho phù hợp với hoàn cảnh.
Hắn ngẫm kế hoạch phải thay đổi một chút rồi.
Thế là Hàn Tông không vội đáp ứng, hắn mỉm cười mà nói:
"Sư huynh, là người thì nên trọng đạo nghĩa.
Những thứ này tuy rằng đều là thứ ta rất muốn có được, thế nhưng Lan hội…."
Luân Đằng Vân thấy hắn mở lời từ chối, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt túi càn khôn.
Biết là sự đã sắp thành, tên này chỉ đang văn vở cho đủ thủ tục mà thôi, gã bèn nghiêm nghị trả lời:
"Sư đệ cũng không cần quá lo lắng, cái gọi là tình báo, chỉ là thu thập chút tin tức trên thương trường mà thôi.
Chúng ta sẽ không bảo sư đệ phải đâm sau lưng nàng ta, hay là chuyện gì gây bất lợi tính mạng.
Ta làm người, còn chưa tới mức ti tiện như vậy!"
Quả thật đây là lời tâm can của Luân Đằng Vân, dù sao gã cũng xuất thân danh môn chính phái.
Khác với đám cáo già thành tinh, bởi vì nhìn thấy tất thảy vạn sự, không bị tư tưởng, định kiến môn phái ảnh hưởng.
Thế giới tu giả khác biệt, tranh đấu tài nguyên hàng ngày, tâm tưởng dần bị tha hóa.
Vì thế cũng chỉ có một số ít người lên tới đỉnh cao còn giữ được lý tưởng, bảo vệ chính nghĩa.
Trên hết bọn họ đều có lưỡi đao treo trên đầu, là một đám trước tiên phải lo cho mình, sau mới tới người.
Đám trẻ thì khác, chưa có thiên kiếp địa tai dòm ngó.
Thêm nữa tầm mắt vẫn chưa đủ cao, rất nhiều yếu tố sẽ ảnh hưởng tới nhận thức định kiến của bọn họ.
Nhiệt huyết, hoài bão tuổi trẻ vừa chớm nở, sao có thể làm những loại chuyện đi quá luân thường đạo nghĩa, phản lại đồng môn như vậy.
Đối với gã, thủ đoạn đánh bại một người và thủ đoạn giết hại một người, đây là hai chuyện khác nhau.
Bằng không, năm xưa Luân Đằng Vân cũng không cần phải đến bảo lãnh cho Hàn Tông.
Hàn Tông bên này nhìn gã, ánh mắt hơi khác một chút.
Quả là nơi danh môn chính phái có khác, cho dù dụng thủ đoạn để tranh đấu lẫn nhau, thế nhưng vẫn còn giới hạn điểm