Một lời này lại làm cho tâm can Luân Đằng Vân thêm buốt giá, Bạch Tạng càng thấy lạnh lẽo nhiều hơn.
Quả thật, chỉ đền tiền cọc vài chục ngàn viên, với Lan Như Tiên là chưa đủ thấm vào đâu.
Muốn thấy Lan Như Tiên thảm bại như chó nhà có tang, ắt phải có thêm mẹo nữa mới được.
Trước đó Luân Đằng Vân từng bàn với Châu Kiệt bên Hư Đạo hội, sau khi lừa Lan Như Tiên một vố, cửa hàng này sẽ rơi vào tay bọn họ.
Hoặc giả nếu như không thành công, vậy vẫn còn có kẻ tiếp theo nữa.
Điều này rất dễ thấy, Lan Như Tiên không bán được gian hàng, lại còn bị đền tiền.
Trong khi nàng ta không còn nhiều linh thạch, mà hội đấu giá sắp tới gần, nàng ta sẽ như người ngồi trên đống lửa.
Vay mượn thì không thể, ai cũng sẽ mang tâm tư gom linh thạch chuẩn bị cho hội đấu giá.
Cho nên khi này Lan Như Tiên chỉ có hai phương án, một là cầm cố bảo vật trên người, hai là bán tống bán tháo cửa hàng, giảm giá mà bán.
Đây chẳng phải là rất tốt cho Hư Đạo hội, muốn đến ép giá gian hàng kia xuống mức thấp nhất hay sao.
Thậm chí Song Tượng đã lên thêm kế hoạch cho cả tình huống cùng ngày đấu giá diễn ra.
Với liên hoàn kế như vậy, Lan Như Tiên phen này không tàn thì cũng phế.
Tất nhiên, đây là viễn cảnh sau khi bước đầu kế hoạch của Song Tượng thành công.
Còn hiện tại mà nói, Lan Như Tiên rất khôn ngoan khi đi một nước cờ, ấy là cột chung Hàn Tông vào một chỗ.
Giờ khắc này Hàn Tông đã nói toạc ra kế hoạch của Song Tượng, hiển nhiên toàn bộ mưu kế đã coi như thất bại.
Luân Đằng Vân nhìn Hàn Tông không chớp mắt, tên này tài năng mẹo vặt thật sự quá tốt.
Chỉ tiếc….
Tên này có tài mà thất đức!
Thế nhưng không sao cả, thương trường như chiến trường, cứu người khác nào hại mình.
Chỉ cần không dụng thủ đoạn dồn nhau vào chỗ chết, tài năng này vẫn làm gã thưởng thức.
Hàn Tông lộ rõ tâm cơ không kém gì Bạch Tạng, càng làm cho Luân Đằng Vân muốn thu hắn vào túi, làm thủ hạ dưới trướng.
Hoặc là nói, không thu phục được hắn, thì nhất quyết phải loại hắn ra khỏi Lan hội.
Đánh bại Lan Như Tiên chỉ là bước đầu, đặt nền móng cho gã tiến vào khu chợ tại nội môn chân truyền.
Bỗng Vô Từ Tà hỏi một câu:
"Nguyên sư đệ, ngươi có biết bản thân đang nói những gì hay không?"
Hàn Tông thấy gã bước tới bên cạnh, lạnh lùng hỏi một câu, làm cho lông tóc hắn dựng ngược.
Hàn Tông hiểu rõ tình cảnh, kẻ biết nhiều bí mật sẽ không có kết quả tốt.
Hắn càng lộ tài, bọn họ sẽ càng thấy nguy hiểm, muốn loại trừ tận gốc.
Thế nhưng Hàn Tông buộc phải làm vậy, muốn bọn họ kiêng dè, thì buộc phải tỏ ra chút nguy hiểm.
Nhưng đây là con dao hai lưỡi, dùng không khéo sẽ cắt vào tay mình.
"Luân sư huynh, chẳng qua là sư đệ mang đến một tin tức cho các huynh mà thôi.
Bởi nếu không có ngày hôm nay, mưu sự này của huynh chắc chắn không thể thành công!"
Kế đó hắn cười khổ nói:
"Bởi vì Lan Như Tiên đã cùng ta kết khế ước độc thệ, phải giúp nàng ta ngăn cản vụ này!"
Luân Đằng Vân sắc mặt hơi đổi mà nhủ thầm, quả nhiên tuy đoán ra song đã chậm một bước!
Chỉ là Bạch Tạng lại không cho là thua, gã hằn giọng đáp:
"Ha ha… thật vậy chăng? Nguyên Văn, ngươi nghĩ rằng chúng ta không chuẩn bị tới tình huống đó sao? Thậm chí…."
Thậm chí Bạch Tạng đã tính tới chuyện này, hòng bày mưu để Hàn Tông phải rời khỏi đây mấy hôm.
Chỉ cần hắn và Lan Như Tiên không gặp được nhau, liệu hắn ngăn cản bằng cách nào đây?
Trái với Luân Đằng Vân muốn thu vào trướng, Bạch Tạng lại hừng hực chiến ý, muốn so mưu với Hàn Tông phen này.
"Bạch sư huynh chớ vội tức giận, ý tứ của ta chính là ở câu sau!"
Hàn Tông thấy Bạch Tạng có vẻ xuôi xuôi, hắn bấy giờ mới giảng giải nguyên do:
"Ta và Lan Như Tiên ký thề độc, đó là dù bị lừa thì ta vẫn phải đền bù tổn thất cho nàng ta.
Bạch sư huynh, điều này chẳng phải dù Lan Như Tiên có bị lừa, thì nàng ta cũng sẽ chẳng tổn thất xu nào? Còn Song Tượng tuy dụng kế thành công, nhưng mục đích để nàng ta rỗng túi lại không đạt được, như thế chẳng phải là Song Tượng thắng mà như bại hay sao…."
Cả bốn người trầm mặc không nói, đúng như Hàn Tông phân tích.
Mục đích của Luân Đằng Vân là khiến nàng ta không chuẩn bị đủ linh thạch, nhưng dưới tình huống này…
"Khoan đã, theo ta được biết, sư đệ đâu phải hạng người chịu thiệt như vậy.
Có lẽ...!Nguyên sư đây cũng được nàng ta hứa hẹn không ít chỗ tốt?"
Bất chợt Vô Từ Tà ở một bên chen lời phân tích, đến gã cũng phải khen một kế hình nhân thế mạng này của Lan Như Tiên quá hay.
Hàn Tông biết là không giấu được, hắn giả cười khổ đáp:
"Ha ha….
Ta cũng là bị lừa vào tròng mà thôi, thế nhưng Vô sư huynh nói đúng rồi!"
Luân Đằng Vân yên lặng không nói gì, y đăm chiêu suy tính lại, sau hỏi:
"Nói như vậy, bởi vì vật cản này, chuyện chúng ta hợp tác nên xem xét sao?"
Quả thật chính là như vậy! Song Tượng nếu vẫn tiếp tục lừa Lan Như Tiên, vậy thì Hàn Tông sẽ thất bại, phải đền bù tổn thất.
Ngược lại Hàn Tông giúp Lan Như Tiên qua ải, như thế kế này của Song Tượng sẽ thất bại.
Nói một cách khác, Song Tượng và Hàn Tông chính là đang ở tình thế đối đầu với nhau, thì sao có thể