Hàn Tông vừa về tơi động phủ thì trời đã tối sẩm, hắn quyết định tĩnh tâm tu hành một chút.
Cũng thông qua chuyện vừa rồi Hàn Tông vừa biết được, đấu giá hội sẽ diễn ra sớm hơn dự tính.
Điều này làm Hàn Tông nghi ngại, thời gian đó vừa hay trùng với thời gian hắn nhận nhiệm vụ ra ngoài môn.
Hàn Tông nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định hủy bỏ nhiệm vụ nội môn giao cho, đồng ý dùng linh thạch nộp phạt.
Phải cất công lắm mới tham gia được hội đấu giá này, trước phải bán gấp viên linh thạch kia đi đã.
Bằng không một khi rời khỏi tông phái, sẽ rất khó bán được nó.
Hắn không có chiến lực mạnh mẽ bảo hộ, nên càng không ngốc mà diễn cảnh "thất phu vô tội" lần nữa.
Hàn Tông dự tính xong xuôi mọi chuyện, hắn bắt đầu nhắm mắt chuyên tâm tu hành.
Quanh người hắn giờ này linh quang vờn quanh, dần dần lưu chuyển như những dòng suối nhỏ.
Cách nơi động phủ Hàn Tông rất ra, khi này tại Minh Lạc thành nửa ngày đi qua…
Lâm Lân Thao nhìn bãi chiến trườn tan tác, lòng gã nguội lạnh theo những làn khói bay xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã nhìn gã thành chủ đang nằm chết trên đất, hai mắt dần tối sầm.
Thì ra nơi này vừa xảy ra một trần loạn thú quy mô nhỏ, đích thân Mạc Văn Tư điều động nhân thủ tới dẹp loạn.
Nào mà ngờ được giữa đường lòi ra một đầu Bích Tích Chu Lai tứ cấp, đánh cho đám thủ vệ cùng ông ta tan tác đội hình.
Mạc Văn Tư ở lại bọc hậu cho thủ vệ rút lui, kết quả ông ta chạy không kịp mà chết!
Ngay khi Lâm Lân Thao đuổi tới, tình cảnh đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Lâm Lân Thao rú lên một tiếng, gã tung quyền đánh mạnh vào tàng cây gần đó.
Một quyền toàn lực xuất ra, bụi bay đá nát ầm ầm sụp đổ.
Lâm Lân Thao phát tiết một trận, nhưng cơn thịnh nộ của gã vẫn không vơi bớt phần nào.
Phải nói, sau năm lần bảy lượt nghĩ kế trên người Hàn Tông, Lâm Lân Thao xui xẻo mà bại.
Gã ẩn ẩn phát hiện có vài kẻ đang cố ý bảo vệ hắn, thành ra chuyện này thật là khó làm tiếp trong môn.
Trong khi tên khốn đó không rời khỏi môn phái nửa bước, gã càng không thể bày bố ở ngoài môn.
Đổ tội không thành mà vây giết lại không xong, Lâm Lân Thao bắt đầu cảm thấy bất lực tòng tâm.
.
????hách thá????h tìm được ﹟ ????????Um????????u???? ệ????.???????? ﹟
Ngay lúc Lâm Lân Thao chuẩn bị tạm hoãn, giống với Vạn Niên Thanh ý định bế quan tập trung tu hành, thì vô tình gã nhặt được thu hoạch.
Ấy là gã quen biết một tên để tử, kẻ này lại là một trong những người ngày đó từng đến Minh Lạc thành hộ tống Đỗ Tuân Tức hồi môn.
Ngay trên bàn rượu Lâm Lân Thao biết được chuyện này, gã liền hỏi thăm tình hình một chút.
Chỉ nghe tên đệ tử nọ nói rằng, ngày đó hình như có nhớ Nguyên Văn đi cùng một kẻ, người mà khi ấy Vương hộ pháp đang truy đuổi.
Có điều thời gian đã quá lâu, gã chỉ vô tình liếc qua một lần, thành ra không nhớ rõ là đúng vậy hay không.
Điều này không sai, năm ấy Mạc Văn Tư đã cẩn trọng chu toàn chuyện này.
Bởi vì Vương Tư Kiệt không chạm mặt tên tóc dài kia, y mới chỉ nghi ngờ kẻ đi cùng Hàn Tông là người ma đạo, nên tạm thời chưa thông cáo toàn môn truy bắt.
Người thật sự thông lệnh truy bắt gã tóc dài là Mạc Văn Tư, ông ta dùng tội danh làm rối loạn lòng người, gây ra thiệt hại rất lớn cho Minh Lạc thành.
Mạc Văn Tư dùng lý do này thay cho danh xưng truy bắt ma đạo, mục đích để ít người chú ý, biến to thành nhỏ, lâu dần biến nhỏ hóa không.
Không có vài chuyện sắp xếp ly kì như vậy, năm đó Mạc Văn Tư sao có thể qua mặt được Vương Tư Kiệt, đưa đẩy Hàn Tông tới Tru Thiên Môn được chứ!
Nhưng chỉ như vậy thôi đã đủ cho Lâm Lân Thao kích động, gã ẩn ẩn cảm thấy đây là manh mối mới, rất đáng quan tâm.
Thành ra, muốn truy xét chuyện này cho ra lẽ rồi.
Gã lập tức tiếp nhận một nhiệm vụ gần Minh Lạc thành, rồi tiến đến đó ngay.
Nhưng khoảnh khắc trước mắt này nhìn thấy Mạc Văn Tư đã chết còn không toàn thây, bao công sức của Lâm Lân Thao theo gió mà bay đi rồi.
Gã tưởng rằng có thể tra ra chút gì manh mối, từ đó truy lùng quan hệ của Nguyên Văn có dính líu tới kẻ kia, có cớ để trình báo Pháp Đường.
Lâm Lân Thao thở dài lặng lẽ, gã dứt khoát quay