Sau khi để Hàn Tông rời đi, đám người Song Tượng còn ngồi trầm tư ở đó rất lâu.
Lúc sau Luân Đằng Vân liền hỏi:
"Lần này tuy không được toàn vẹn lợi ích, song mọi thứ vốn đã nằm trong dự tính.
Chuyện kí minh ước này, mọi người hãy giữ kín lấy!"
Tuy Luân Đằng Vân nói với cả đám, nhưng chỉ ba gã đứng sau là hiểu y đang nhắc ai.
Vô Từ Tà và Bạch Tạng là cánh tay đắc lực, còn bọn họ chỉ là quản lý một cửa hàng, bên nặng bên nhẹ đều hiểu.
Bạch Tạng bấy giờ nổi lên nghi hoặc thì thào:
"Tuy rằng đệ ngẫm nghĩ kĩ càng mà không thấy có sơ hở, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!"
Trái với Bạch Tạng, Vô Từ Tà lại cho rằng:
"Bạch đệ yên tâm, hắn sẽ không vì lợi ích nhất thời mà ảnh hưởng về sau đâu.
Với tuổi tác của hắn, việc sau này tiến cảnh Hợp Linh, thậm chí ở lại tông phái mấy chục năm nữa không khó.
Đối với chuyện này mà nói, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!"
Luân Đằng Vân cũng cho là đúng, gã tiếp lời:
"Được rồi, nửa đầu kế hoạch trước đó hủy bỏ, thông tin đến cho những hội chủ khác cho ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ kĩ, chuẩn bị cho tốt nửa kế hoạch sau!"
Vô Từ Tà dạ một tiếng, y nhanh chóng rời đi, bắt đầu kế hoạch đã định.
"Vậy sư đệ sẽ tìm người đến hỏi mua gian hàng của Lan Như Tiên, dụ nàng ta lay chuyển tâm ý.
Còn chuyện lợi dụng quy củ bên trên, xin phiền ở sư huynh!"
Bạch Tạng nói xong cũng liền chắp tay rời đi, tất cả bắt đầu tiến hành như kế hoạch hai bên đã bàn…
Hàn Tông sau khi kí minh ước thề độc với Luân Đằng Vân, hắn phi kiếm quay về tìm đến Lan Như Tiên.
Từ xa, hắn đã thấy bóng dáng thiếu nữ thâm trầm ngồi đó.
Nếu không phải Hàn Tông bị nàng ta xỏ mũi mấy lần, tuyệt hình dáng kia sẽ làm hắn xao xuyến đấy.
Lan Như Tiên thấy Hàn Tông vừa đến, nàng lẳng lặng rót tới một tách trà, sau liền nói:
"Ta không biết là ngươi có quen với Phượng Thiên Hành đấy?"
Hàn Tông bề ngoài gật đầu, trong lòng có chút ý vị.
Hắn cũng đâu có ngờ được, Phượng Thiên Hành là do người kia phái tới.
Lúc này chỉ hời hợt đáp:
"Lúc trước lưu lạc có từng quen, không nghĩ đến lại gặp nhau nơi này!"
Thấy Hàn Tông bình đạm nói, hắn ung dung thưởng trà.
Lan Như Tiên chưa hết nghi ngờ, lại hỏi:
"Ngươi đã nhìn ra kế của Luân Đằng Vân từ khi nào, những người kia phái đến đều là kế của gã sao?"
Hàn Tông gật đầu đáp:
"Chỉ vừa lúc nói chuyện cùng Phượng Thiên Hành mới ngộ ra, còn về phần phương thức lừa thế nào, tin rằng gã nói cho tỷ biết cả rồi!"
Lan Như Tiên gật đầu, không quên hỏi tiếp:
"Ban nãy ta nghe tin ngươi cùng Vô Từ Tà rời đi, chuyện này nói rõ xem nào?"
Hàn Tông biết nàng ta sẽ hỏi tới chuyện này, hắn bình thản đáp:
"Ban đầu ta đến thương lượng lại chuyện mua gian hàng kia của sư tỷ, nhưng về sau ta lại phát hiện một chuyện.
Ấy là bọn họ muốn tách hai chúng ta ra, để cho ngày mai mọi chuyện thuận lợi.
Khi ấy sư tỷ sẽ bị lừa, hoặc là không thể bán được gian hàng… Mà việc ta bị dẫn tới đó, là một phần trong kế hoạch bọn họ.
Chỉ là….!"
Lan Như Tiên nói ngay:
"Chỉ là ngươi đã lường trước mọi chuyện, lợi dụng việc Phượng Thiên Hành tới đến mua gian hàng để phá giải âm mưu bọn chúng?"
Hàn Tông gật đầu lần nữa xác nhận:
"Đúng thế, bọn họ sau khi nghe ta vạch trần kế hoạch, suýt nữa đã đánh ta một trận!"
Lan Như Tiên cười khúc khích, dáng vẻ tuyệt mị của nàng thật cuốn hút.
Song, nàng làm ra bộ dáng nghi ngờ hỏi:
"Chỉ thế thôi sao? Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ biết kế hoạch của ta!"
Câu này một lời hai nghĩa, Hàn Tông nghe xong nổi hết da gà, nhưng rất nhanh hắn trấn tĩnh đáp:
"Tất nhiên là không đơn giản như vậy.
Bọn họ còn muốn ta làm nội gián cho Song Tượng…!"
Lan Như Tiên hai mắt lóe lên tinh quang, đây đúng là suy đoán của nàng.
Chỉ là thấy Hàn Tông hời hợt nói ra không chút giấu giếm, ngược lại làm nàng cảm thấy khó tin.
Song, nàng cười thâm ý hỏi tiếp:
"Ngươi chắc đã từ chối chứ?"
Hàn Tông thản nhiên đáp:
"Ta chưa trả lời, cần suy nghĩ thêm!"
Lan Như Tiên ngoài mặt hừ lạnh, trong lòng lại thầm nghĩ.
Đây tác phong tuy giống với tính cách của hắn, nhưng hắn nói toạc móng heo vậy sao…
Thấy Lan Như Tiên