"Đa tạ tỷ đã giúp."
Ở một khu rừng trúc tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá tre bay bay theo gió. Trong căn nhà tranh cạnh hồ nước, có hai nữ tử đang ngồi đó. Một trong hai người vừa nói, nàng mặc một bộ váy màu huyết, chính là Thường Xuân.
Người còn lại trạc tuổi đôi mươi, khuôn mặt mỹ mạo thiên hương, mái tóc màu xanh rủ xuống bờ vai càng thêm tô điểm. Nàng từ từ rót một ly trà sau đó đưa lên miệng thử một chút, kế đó đặt ly xuống mới quay qua Thường Xuân.
"Nể tình muội ta chỉ giúp lần này thôi, muội cũng đừng khó người ta thêm nữa, tội nghiệp."
"Muội biết rồi Thanh Y tỷ, còn chuyện kia muội nhất định sẽ làm tốt."
Sau một hồi tình cảm tỷ muội qua lại, Thường Xuân nàng ta mới rời đi.
"Hừ, chỉ là một phàm nhân cũng muốn ta phải hạ mình. Chờ sau khi lão già kia ngỏm củ tỏi, để ta xem ngươi còn thanh cao được không?."
Nàng ta khinh thường cười khẩy, chẳng qua bao lâu phi kiếm đã về tới động phủ.
"Sư tôn, việc người giao cho đã xong, dẫu thế nàng ta vẫn chừa cho hắn một đường. Ừm.. bước kế tiếp nên làm thế nào?."
"Bước gì chứ? Ta chỉ muốn làm khó một chút để nó không chủ quan tự kiêu thôi mà. Vì thế ta mới bảo con tới nhờ Thanh Y, đứa nhỏ kia đương nhiên sẽ không tuyệt đường sống của ai bao giờ."
Vạn Niên Thanh lắc đầu cười.
"Con tưởng người…"
"Ngốc, nó cũng là đệ tử của ta, là sư đệ của con."
Thấy nàng nhíu mày không vui, bà ta hiền hòa móc ra một túi vải để lên bàn.
"Ngoài chuyện đó, ta còn đặc biệt tới thăm con đấy."
"Đa tạ sư tôn."
Thường Xuân thấy thế mặt lại tươi rói, cả người như muốn sà vào lòng sư tôn.
"Được rồi được rồi, ở đây cố gắng biểu hiện tốt một chút, bám được nàng ta thì cố mà bám, sẽ tốt cho con sau này… "
Vạn Niên Thanh hàn huyên thêm một lúc mới rời đi, vừa ra khỏi khu nội môn chưa lâu khuôn mặt bà ta lại thâm trầm lạnh nhạt.
Lần này bà ta tới chính là muốn làm khó Hàn Tông, còn vì sao thì tất nhiên là có nhiều nguyên nhân.
Năm năm qua để ý hắn rất nhiều, càng ngày bà ta càng phát hiện điều khi xưa Vương Tư Kiệt nói là đúng. Nghi ngờ, bà ta lật lại hồ sơ mất tích của Lâm Tuyệt Cảnh, trong một lúc nhất thời đã phát hiện ra vài manh mối.
Chính là đàn Tam Sắc Hỏa Phong, không lý gì chúng lại tới đúng lúc như vậy, năm phần là có kẻ dẫn dụ. Để làm được điều đó cần phải có quả Anh Túc, tư liệu ở Chấp Pháp Đường cho thấy trong túi của hắn số quả ít hơn so với số lượng bông hoa.
Nếu như thế, kẻ này thật sự đồng môn bất nhận.
Hàn Tông để bà ta bất giác nhớ lại chuyện năm xưa, khi còn thuở thiếu thời học chung với Thanh Khư đạo nhân. Lão từng bói cho bà ta một quẻ, bản thân sẽ bị đệ tử hại chết, nhưng mà khi đó lão chỉ là tên đệ tử quèn, bà nào thèm để ý.
Tới giờ sự thật rất nhiều quẻ bói của lão đã chứng minh, lại với tính cách quyết đoán như bà ta, chỉ vậy thôi cũng đã đủ rồi. Nhưng mà bà ta lại không đi báo Chấp Pháp đường, tất cả cũng bởi vì mặt mũi.
Hắn là đệ tử của bà ta, có sư phụ nào công khai hại đệ tử mình bao giờ? Đã giấu đi không được còn định mang ra làm trò cười? Nhưng cứ để thế lại có ngày vác họa vào thân.
Vì thế bà ta mới phải làm dậy lên chán ghét trong lòng của Thường Xuân, đứa đệ tử này nhất định sẽ thay bà ta "chăm sóc" hắn thật tốt.
Lại nói sao mà bà ta không cử hắn đi làm thêm "nhiệm vụ" như bọn gã Phàn Chu, nguyên do cũng là bởi đám họ Phàn này.
Lần trước chính tay cử đi hai kẻ đều chết cả hai, việc đó đã có không ít người chú ý, nếu mà chết thêm kẻ nữa, rắc rối sẽ không nhỏ đâu.
….
Hàn Tông ngồi khoanh chân trong động phủ, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn lên trần nhà. Cả một ngày hôm qua, hắn và gã họ Đạo đi tới bảy Phong khảo hạch thì… đều trượt cả.
Điều này làm cho hắn cảm thấy đúng