Đứa trẻ càng hô hào thì giọng nói càng trở nên lớn hơn, đám người vốn dĩ vẫn còn đang bàn luận sôi nổi đồng loạt quay lại nhìn chăm chằm vào Nhan Nhã Quỳnh đang đứng đó.
Từng cặp mắt với ánh nhìn kỳ lạ đập thẳng vào người cô như thủy triều.
Họ chỉ trỏ cô như thể cô là một thứ tai họa gì đó ghê gớm lắm.
Nhan Nhã Quỳnh cau mày, vết thương trên cơ thể cô đau đến mức không tài nào chịu đựng được.
Hẳn là vết thương đã nứt ra.
Cô quay đầu, quét mắt nhìn một lượt rồi hít một hơi thật sâu, ngậm miệng giữ im lặng.
Bây giờ cách tốt nhất chính là giữ im lặng, dù cô có nói ra điều gì đi chăng nữa thì cũng không ai tin.
Một bên là mất chồng cùng cô nhi góa mẫu, một bên lại là cô tiểu thư nhà giàu đã sống ở nước ngoài mới trở về nước thì bọn họ sẽ tin ai đây? Căn bản cũng không cần nghĩ nữa.
Xung quanh cô càng ngày càng có nhiều người vây quanh, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm như thể nhìn một con khi.
Cô muốn rời khỏi đây nhưng lại bị người khác chen lấy xô đẩy vào lại bên trong mấy lần.
“Xin làm phiền cho tôi qua một chút”
Nhan Nhã Quỳnh vươn tay đẩy người phụ nữ trước mặt ra, cô muốn lách ra ngoài nhưng không ai chịu mở đường cho cô đi.
Thắt lưng cô càng ngày càng đau, đầu cũng có chút mơ hồ, khó chịu.
Cánh tay mảnh khảnh của cô chen vào khe hở giữa đám đông.
Cô muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng lại bị một cánh tay to khỏe, cường tráng chặn lại.
Bỗng bất thình lình, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy có người phía sau kéo cô một cái, cơ thể cô đột ngột bị lôi về phía sau.
“Hít…hà.’ Cô hít một hơi thật sâu, eo thì bị một người cường tráng đạp một cú mạnh, chân cũng bị người ta giãm đạp lên không một chút khách sáo nào.
May mà khả năng bảo vệ bản thân của cô cũng không tệ, tạm thời không bị thương gì cả.
Nỗi đau âm ỉ từ vùng thắt lưng và bàn chân truyên đến cùng một lúc, Nhan Nhã Quỳnh kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Đợi đến khi Chu Thanh nhận ra sự việc phía bên này thì đã quá muộn, người người đông đúc, thêm nữa sau đó còn phải đợi cảnh sát,