Nước làm ướt phần eo của cô, vết máu cũng từ từ thấm ra.
Bộ quần áo cô mặc trên người có màu sẫm nên chẳng mảy may thu hút sự chú ý từ người khác.
Nhan Nhã Quỳnh không bao giờ chủ động gây chuyện, bản tính cũng không phải là người sợ phiền phức, chẳng qua là cô không thích sự phiền toái.
Trùng hợp thay ngay lúc này đây, bao nhiêu rắc rối vô duyên vô cớ ập đến với cô.
Sự tức giận cùng sự bất bình trong lòng cô sắp không thể kìm nén thêm được nữa.
Vì hai người không liên quan chút nào, một nhóm người chưa hiểu rõ đúng sai của sự việc, họ chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của người khác chỉ để thỏa mãn nội tâm bị bóp méo của mình.
Khuôn mặt ghê tởm cùng với thái độ không phân biệt được đúng sai của đám người kia khiến cô buồn nôn phát ốm.
Không biết từ đâu trong đám người vang lên một giọng nói: “Đánh cô ta, một người phụ nữ như vậy nên bị đánh chết, dẹp bớt tai họa cho Hải Phòng.
Hải Phòng chúng ta không có một người phụ nữ độc ác như vậy.
Mọi người, hãy đánh chết cô ta đi”
Khi tiếng la hét ngày càng một lớn hơn thì lượng người vây quanh cũng ngày càng một nhiều hơn.
Hiện trường đang hỗn loạn.
Khi tiếng hét vang lên, Chu Thanh mặt trâm tư đang gọi báo cảnh sát.
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai cách đó không xa.
Dường như gã ta đang nhìn xung quanh với bộ dạng lấm la lấm lét.
Rồi người đàn ông ấy cúi đầu trông như thể muốn rời khỏi.
Ngay lập tức, Chu Thanh chen ra khỏi đám đông và nhanh chóng đuổi theo hướng người đàn ông đang lẩn mât.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai chú ý tới, gã ta lấy chiếc điện thoại di động ra cầm trên tay rồi ngay lập tức bấm điện thoại.
Người đàn ông nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nói: “Đã xong, đằng sau có người theo đuôi.”
“Giấu kỹ định vị đi, chúng ta nhất định phải tìm được xem Lưu Thanh Mai đang ở đâu, tăng thêm tốc độ, kích động đám người, làm cho Nhan Nhã Quỳnh nếm mùi đau khổ”
Một giọng nữ bình thản ở đầu dây bên vang lên.
Sau