“Tuyết Phương à, chuyện con bé Nhật Linh gây ra lần này thật sự quá lớn.
Cổ phiếu của nhà họ Trần đã bắt đầu tụt giá rồi.
Người trong hội đồng quản trị luôn tạo áp lực cho tôi.
Tuy nhờ bà mà Tập đoàn Phước Sơn được như ngày này, nhưng nhà họ Trần không thể trụ được thời gian quá dài”
Động tác của Trần Tuấn Tú lộ ra vẻ ngầm chịu đựng và kiềm chế, trên mặt ông ta là vẻ dịu dàng, cẩn thận vuốt thẳng lọn tóc ướt ở bên thái dương của Vũ Tuyết Phương ra.
“Tuấn Tú à, tôi chưa bao giờ che chở cho con bé.
Lần này, ông hãy để tôi buông thả một lần đi.
Tôi muốn che chở cho nó.”
Bản thân bà ta cũng không phải người lương thiện gì.
Đám cáo già của Tập đoàn Phước Sơn này khó giải quyết như thế nào, bà ta là người rõ nhất.
Huống chỉ, bên ngoài còn có NhanKiến Định nhìn chằm chằm.
Ngoài ra, bây giờ Giang Anh Tuấn còn thò một chân vào nữa.
Muốn làm chuyện này trở lại bình thường, e rằng chẳng dễ chút nào.
“Chỉ cần bà muốn, tôi sẽ nghĩ cách.
Tuyết Phương, bà hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Tôi tới công ty đã”
Trần Tuấn Tú vuốt khuôn mặt tái nhợt của bà ta.
Ông ta ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lộ ra vẻ u tối, nhưng khóe miệng lại luôn nhếch lên.
“Ông có thể giải quyết thì tốt.
Nếu như không được thì tôi sẽ đích thân đi nói với mấy lão già kia.
Đợi chuyện này êm xuôi, tôi sẽ đi xa nhà một chuyến”
Vũ Tuyết Phương ngước lên nhìn Trân Tuấn Tú, trên mặt là vẻ nghiêm trọng, dáng vẻ của bà ta rất nghiêm túc.
Ông ta nhìn Vũ Tuyết Phương một chút, vẻ lạnh lùng và coi thường chợt lóe lên trên gương mặt bình tĩnh kia vẫn bị ông ta nhìn ra.
Ở nơi nào đó trong đáy lòng như bị ai bóp chặt, giống như bị cắt thịt vậy.
Cảm giác đau nhói dồn dập đang lan nhanh trong lòng.
“Được.
Đợi khoảng thời gian này qua đi, bà muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng…”
“Tôi sẽ đi một mình.
Ông hãy ở nhà chăm sóc tốt cho Nhật Linh”
Vũ Tuyết Phương cắt ngang lời nói của Trần Tuấn Tú.
Nói dứt lời, bà ta nhắm hai mắt lại,