“Tất nhiên là, khụ khụ, tất nhiên là nghe tôi rồi, thời điểm ấy, Trần Nhật Linh của tôi mới… mới có mấy tuổi, khụ khụ, khụ khụ khụ…
Thì biết cái gì kia chứ? Năm đó rõ ràng là bố của cậu bỏ rơi và không quan tâm đến tôi trước, tôi…
Phụt.
’ Vũ Tuyết Phương phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trong đó còn có cả nước bọt, phun trên mặt đất.
Ngoại trừ Trân Tuấn Tú đau lòng đến mức cả người đều đang run rẩy, thì sắc mặt của những người còn lại không hề thay đổi, giống như là đang xem náo nhiệt, chờ đợi diễn biến tiếp theo vậy.
Sau khi máu tích tụ ở ngực được phun ra, cảm giác hô hấp đều trở nên dễ dàng hơn nhiều, Vũ Tuyết Phương đẩy hai tay Trần Tuấn Tú ra, thở hổn hển, tiếp tục nói: ‘Là bố của cậu phụ lòng tôi trước, còn tìm một người phụ nữ không hề có bối cảnh gì hết đến để sỉ nhục tôi, khiến cho bố mẹ của tôi bởi vì chuyện này mà phải bay ra nước ngoài ngay trong đêm, lại xảy ra tai nạn trên máy bay, nhà họ Vũ cũng theo đó mà sụp đổ, tất cả những điều này đều là lỗi của NhanHuỳnh, là do ông ấy nợ tôi, tôi trở thành bộ dáng như hiện nay, không phải là do ông ấy ban tặng hay saol”
Bà ta cười lạnh nhìn NhanKiến Định, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt, người đàn ông trước mặt này thật sự rất giống bố của anh ấy, cũng lạnh lùng giống nhau, cũng là một người có lòng dạ độc ác.
“Thật ra, nói đến chuyện năm đó, có lẽ nên bắt đầu từ chuyện của nhà tôi, đầu tiên bố tôi không đính hôn với bà, hơn nữa, cũng không tự ý hứa hẹn gì với bà hết, vậy bà dựa vào điều gì mà nói bố tôi nợ bà kia chứ?”
Không thể tiếp tục nghe những lời lẽ vô lý như vậy được nữa, Nhan Nhã Quỳnh giãy ra khỏi vòng tay của Giang Anh Tuấn, đứng bên cạnh NhanKiến Định, lạnh giọng nói.
Vũ Tuyết Phương mím môi nhìn Nhan Nhã Quỳnh đứng ra nói, sắc mặt thay đổi không ngừng, sau đó qua một lúc lâu, hình như nghĩ đến điều gì đó, hai ba bước đã bước qua, dắt