Năm xưa Giang Anh Tuấn cũng đã từng hỏi cô, nhưng không nhận được câu trả lời.
Anh cũng đã cẩn thận điều tra rất lâu nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Theo lý thì Nhan Nhã Quỳnh lúc đó không hề có khả năng tiếp xúc với người của “Nhân Gian”, càng không có khả năng làm việc ở đó.
“Thật ra chuyện này không có phức tạp như những gỉì anh nghĩ.
Lúc đó anh không ở trong nước, anh Nam đi ra nước ngoài để tìm cách khiến cho anh trai em tỉnh lại.
Toàn bộ Hải Phòng chẳng ai bằng lòng giúp đỡ em một chút.
Cuối cùng Trân Nhật Linh đề cử cho em một nơi, không xem xuất thân, không chú trọng học lực, hơn nữa kiếm tiên rất nhanh, nên em mới đi.
Mặc dù chỉ là ngồi hát và nói chuyện với khách nhưng thu nhập cũng rất cao.
Nơi tốt như thế thì vì sao em lại không đi chứ.
Lúc đó em còn chưa tốt nghiệp đại học, ngoại trừ cái này thì anh nói xem em còn có thể làm gì được nữa?”
Chuyện này đã được Nhan Nhã Quỳnh chôn trong lòng thời gian khá dài.
Cô nhấp một ngụm rượu rồi nhìn thoáng qua Giang Anh Tuấn, bởi vì nằm dựa vào ghế salon nên tâm trạng của cô cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Năm đó cô cũng khờ thật, không có cái gì mà dám tới “Nhân Gian”
làm việc.
Không bị người lừa bán là phúc ba đời rồi.
“Là lỗi của anh, đã không ở bên cạnh em lúc em gian nan nhất.
Chỉ là Nhã Quỳnh à, em mang thai đứa con của anh tại sao lại không nói cho anh biết, vì sao lại lựa chọn nhảy xuống biển?”
Giang Anh Tuấn nghĩ mãi nhưng vẫn không thể nào hiểu được chuyện này.
Mặc dù lúc đó anh đã sắp đính hôn với Trân Nhật Linh nhưng nếu như anh biết cô có thai thì cho dù gian nan đến đâu anh cũng sẽ cố gắng chống cự.
Nhưng đến cuối cùng anh lại phải thông qua miệng người khác mà biết người phụ nữ của mình đã có thai.
“Nói cho anh có tác dụng gì chứ?
Từ khi nhà họ Nhanxảy ra chuyện thì ông cụ Chánh vẫn luôn không thích em.
Năm đó em quỳ dưới mưa cầu xin ông ta cả một buổi tối nhưng ông ta vẫn xem