Có lẽ chuyện giả vờ mất ký ức này là quyết định sai lầm nhất mà cô từng làm trong cuộc đời của mình.
Nhan Nhã Quỳnh ho khan hai tiếng để che giấu đi sự xấu hổ của mình.
“Vậy Hướng Minh là con anh đúng không?”
“Đúng, là con của anh.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa thể nói cho Hướng Minh biết.
Từ nhỏ tới lớn thằng bé chưa từng biểu đạt ra mình muốn tình yêu của bố trước mặt em.
Em không biết thằng bé sẽ có cách nhìn gì đối với chuyện này.
Nếu như Hướng Minh không thích anh thì em hi vọng anh đừng đi quấy rây thằng bé”
Thế giới nội tâm của trẻ con là một nơi rất yếu ớt, cô mong rằng Hướng Minh có một thời kỳ giảm xóc trước khi biết được đột nhiên mình lại có một người bố.
Chờ sau khi cậu bé quen rồi thì lại để Giang Anh Tuấn nhận cậu bé.
Như thế cũng tốt hơn là đột nhiên nói ra.
“Chuyện này thì tính là gì chứ, em xem thường Hướng Minh của chúng ta quá rồi đó.”
Rốt cục cũng xem như là gián tiếp thừa nhận địa vị của mình, trong lòng Giang Anh Tuấn rất thoải mái nhưng anh lại không thể hiện ra mặt.
“Sao? Anh nói cho Hướng Minh biết chuyện này từ lâu rồi à?”
Sau khi nói ra thì Nhan Nhã Quỳnh đã không còn cái cảm giác muốn khóc kia nữa.
Sau khi uống mấy ly rượu đỏ thì mặt cô càng ngày càng đỏ lên, đầu cũng dần choáng.
Ngay cả cách nói chuyện bình thường của cô cũng đã thay đổi, cứng rắn hơn nhiều.
“Hướng Minh biết từ lâu rồi, trước đó thằng bé còn gọi anh là bố kia mà.
Nhã Quỳnh, anh cảm thấy nếu như Hướng Minh đã là con của anh thì có phải em nên cho anh một cái danh phận không?”
Giang Anh Tuấn chính là ví dụ cụ thể cho câu được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vì vợ con nên anh đã không biết mặt mũi là gì nữa rồi.
“Không đấy.
Giang Anh Tuấn em nói cho anh biết, cho dù Hướng Minh có nhận anh thì em chắc chắn sẽ không nhận