Thời gian không đợi người, chuyện Hoáắc Anh Tuấn xảy ra tai nạn xe cộ là chuyện của một tiếng trước.
Tuy nói là được đưa tới bệnh viện kịp thời nhưng nếu Trần Nhật Linh không tận mắt nhìn thấy anh không sao thì cho dù như thế nào cô ta cũng không thể yên tâm được.
Đã nhiều năm như thế rồi, cô ta vẫn còn đang suy nghĩ rằng tại sao mọi chuyện lại đi tới bước đường này.
Cô ta thay đổi đến nỗi chính mình còn không thể nhận ra.
Chỉ có thể trốn sau lưng một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tháng mà kéo dài hơi tàn.
Thân phận đáng để Trần Nhật Linh kiêu ngạo bây giờ lại như của nợ.
Cô ta nắm chặt điện thoại, cả đời này cô ta đều chưa từng được như ý nguyện.
Trần Nhật Linh dùng sức hất Dương Thừa Húc ra, nhưng cô ta chưa kịp mở cửa thì đã bị anh ta lôi tới góc tường, sau đó cơ thể của cô ta bay lên không trung rồi đập người xuống giường và lăn xuống đất Trần Nhật Linh ngẩn người, cô ta gỡ tóc dính trên mặt ra rồi nhìn về phía Dương Thừa Húc với vẻ khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị Dương Thừa Húc đối xử như thế.
Trần Nhật Linh nhìn chằm chằm vào giường một lúc lâu, đột nhiên cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, hốc mắt cô ta đỏ bừng cứ như là ác quỷ bò ra từ địa ngục vậy.
Dương Thừa Húc giật mình, thời gian hai người ở bên nhau không dài cũng không ngắn.
Đây là lần đầu tiên anh ta ra tay, mặc dù anh ta đã chuẩn bị tinh thần rất lâu nhưng đột nhiên bị Trần Nhật Linh nhìn như thế thì anh ta vẫn có chút run rẩy.
“Dương Thừa Húc, anh có gan thì nhốt tôi lại đi.
Tôi luôn có thể tìm được cơ hội, chắc anh cũng biết tôi là hạng người như thế nào.”
Trần Nhật Linh cười, giọng cười của cô ta rất âm trầm, cộng thêm biểu cảm bình tĩnh không chút gợn sóng trên mặt cô ta nên tự nhiên để cho người khác cảm thấy sợ hãi.
“Nhật Linh, anh không nói là không cho em đi ra ngoài, chỉ là bây giờ Hải Phòng không được an toàn nữa rồi.
Có lẽ em cũng biết chuyện Giang Anh Tuấn xảy ra tai nạn xe cộ rồi