Nhan Nhã Quỳnh nghẹn lời, mặt cô đỏ bừng lên nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngực anh.
Nếu bây giờ cô nói là muốn lau người giúp anh… Mập mờ quá, cô không thể nói như vậy được.
Nhưng nếu nói là không ai chịu giúp anh nên cô mới phải ra tay thì anh có bị tức tới nỗi ngất đi không nhỉ?
Mặt của Nhan Nhã Quỳnh đỏ bừng lên rồi cô quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mặt của người đàn ông bên cạnh.
“Nhã Quỳnh, em ở đây làm gì?”
Giang Anh Tuấn thấy cô không nói một lời thì buồn cười, nhưng lại sợ rằng mình không được hưởng thụ loại chăm sóc này nữa thì vẫn cố gắng nín cười.
Giang Anh Tuấn đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cô làm gì, hơn nữa giờ chỗ nào trên người anh cũng đau cả.
Anh nhướng mày rồi nhớ tới chuyện mình bị tai nạn xe cộ trước đó, cũng chẳng quan tâm tới chuyện gì khác nữa mà đưa tay kéo lấy tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi muốn đứng dậy.
“Bây giờ anh vẫn chưa thể ngồi dậy đâu.
Bác sĩ tốn công tốn sức lắm mới cứu được anh đó.”
Nhan Nhã Quỳnh ngăn cản theo bản năng, cô đưa tay đè vai Giang Anh Tuấn lại cho anh nằm xuống giường.
Nhan Nhã Quỳnh ngồi thẳng dậy với vẻ không dám tin, hai tay cô sờ lấy bờ môi của mình.
Cô cũng không nghĩ rằng mình có thể đẩy Giang Anh Tuấn một cách dễ dàng như thế nên dùng lực hơi nhiều, cả người cô nhào hẳn lên người anh thì thôi không nói làm gì, nhưng lại còn môi chạm môi nữa.
Mặt của Nhan Nhã Quỳnh đã đỏ bừng từ lâu, cô hận không thể chặt hai tay của mình đi.
Cô cũng không biết rốt cuộc là mình bị sao nữa, rõ ràng Giang Anh Tuấn tỉnh dậy thì cô phải vui vẻ chứ, nhưng bây giờ cô lại mong anh ngủ đi thì tốt hơn…
“Chúng ta có nên tiếp tục không Nhã Quỳnh?”
Hiếm khi nào cô chủ động như thế này,