Chỉ là Giang Anh Tuấn che giấu quá nhanh nên Nhan Nhã Quỳnh còn chưa quay đầu lại thì anh đã giấu đi tất cả cảm xúc của mình trong nháy mắt.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Từ trước tới giờ Nhan Nhã Quỳnh chưa từng ngại như thế.
Nếu như có thể thì cô muốn tìm một nơi nào đó để núp ngay lập tức.
Đây vốn không phải là việc cô tự nguyện làm, làm tới cuối cùng chỉ có thể càng giải thích càng loạn.
Bây giờ cô có nhảy xuống sông cũng không thể giải thích được.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi để mình không thể hít thở này mà thôi.
“Nhã Quỳnh, em đối xử với người bệnh là anh đây như thế đấy à?”
Giang Anh Tuấn nhìn về phía quần áo của mình.
Áo của anh chưa được cài nút nên chỉ cần động đậy một chút là sẽ rớt xuống.
Anh tiện tay sờ mặt, quả nhiên vẫn có chút bụi bẩn.
“Em… Anh Tuấn, em… em đi tìm điều dưỡng.
Anh nghỉ ngơi trước, mấy…mấy ngày nữa em tới thăm anh sau.”
Nhan Nhã Quỳnh lắp ba lắp bắp.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, lúc NhanKiến Định còn hôn mê thì cô cũng mời điều dưỡng tới giúp đỡ chứ mình chưa từng đụng tay lần nào.
Hơn nữa lúc nãy cô có thể có can đảm c ởi đồ cho Giang Anh Tuấn là vì anh đang hôn mê không có ý thức…
“Nhã Quỳnh, chẳn lẽ em nhẫn tâm nhìn anh nằm trên giường với cơ thể dơ dáy này sao? Anh xảy ra chuyện khi đang trên đường đi tới nhà em đó, anh có thể sống sót là do trời cao phù hộ.
Nếu lúc đó có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ…
Giang Anh Tuấn nói ra những câu này với một nửa làm nũng và một nửa uy hiếp.
Nhan Nhã Quỳnh không kiêm chế được mà run lên, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày Giang Anh Tuấn sẽ nói chuyện với cô bằng cái giọng này.
Bây giờ Giang Anh Tuấn mới nhận ra giọng điệu của mình có chút vấn đề, điều này khiến cho anh khó chịu cả người.
Nhưng vẻ mặt của anh chỉ cứng đờ trong chốc lát rồi lại khôi phục bình thường.
“Được rồi, sao mà xảy ra mấy chuyện này được chứ.
Em giúp anh là được chứ gì: